Chi trong vài giây ngân ngúi Đường sở sở đã đó mặt, cỏ mắng: “Anh muốn chết há.”___________________________________
Giang Thãn liếm mỏi rồi cưởi nói: “Vợ, em thật tốt.”
Đường Sò Sờ đò mặt quay đi.
Giang Thần cũng không đi quá xa.
Đã ỉĩnh giấy kết hôn lâu như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên hai người họ ngú cùng nhau.
Nhung tối hõm nay chẳng xây ra chuyện gi cà chỉ lã ngủ cùng nhau thôi.
Đêm cứ thế lặng lẽ trôi qua.
Ngày hôm sau!
Đường Sở Sở đã dặy tử rất sớm, cõ thay quằn áo đi lãm rồi đi thắng đến Vinh Thái mà không ản bữa sáng.
Giang Thần cũng ra ngoài.
Tối hôm qua Đường sở sở bảo anh tìm một công việc.
Anh cám thấy mình phái tìm một cõng việc, dù không đi làm nhưng cũng phái có cái danh, như vậy khi nói ra thì người ngoài sẽ không đồn đại anh ăn cúa nhà họ Đường, uống cúa nhà họ Đường, Đường Sở Sở cũng có thế ngấng cao đầu trước mặt người ngoài.
Nhung, chức gi mới được?
Phó tống giảm đốc của tập đoán Thời Đại Khoa?
Hay là phó giám đốc cúa tập đoàn Giang Long?
Giang Thằn thấy do dự.
Anh cảm thấy vị trí phó tổng giám đốc qua cao cấp với thân phận ờ rể của anh thì có nói ra cũng chẳng ai tin.
Nếu như là bảo vệ ờ tập đoàn Thời Đại Khoa hoặc là tài xế của tập đoàn Giang Long thì nói ra còn có người tin.
Giang Thần đến phòng khám phàm nhân đế tìm Tiếu Hác bàn bạc về chuyện công việc.
Còn Đường sở sở thì đi đến Vĩnh Thãi.
Sau khi cô tiếp quản Vinh Thái thì vẳn đang quy hoạch lại Vỉnh
Thái.
Hôm nay cô bât đâu kiếm tra lại số sách trước đây của Vinh Thái, cô phát hiện Vinh Thái vẫn còn rất rất nhiều khoản nợ chưa thu hồi dược.
Cô lấy điện thoại gọi cho phó tống giám đốc đương nhiệm Đường Long.
“Đến vãn phòng lãm việc cúa tõi một lát.”
Rất nhanh, Đường Long đã đến.
“Chủ tịch!”
Đường Sớ Sớ nhin số sách cau mãy rồi hòi: “Đường Long, sao
Vĩnh Thái lại có khoán vay ba mươi triệu chưa thu hồi về?”
Nghe thây vậy Đường Long khó xử nôi: “Chủ tịch, khoán nợ chưa trà nãy là của cõng ty dược phẩm Bạch Vãn. Trong nửa nãm đàu đơn hãng của Vĩnh Thãi chúng ta đều lã của cõng ty dược phấm Bạch Vãn, nhưng sau khl cõng ty dược phấm Bạch Vân nhận được hàng thi lại nói thuốc mà chúng ta điều chế có vấn đẽ nên từ chối thanh toán, chúng ta đã đến không ít bộ phận nhưng công ty dược phấm Bạch Vân có chống lưng rất lớn, ngoài sáng hay trong tối đều có người cúa họ.”
“Hả?”
Nghe thấy vậy Đưòng sở sở cau mày.
Đường Long tiếp tục nói: “Chúng ta đã tìm luật sư kiện Bạch Vân nhưng đã thua kiện, từ sau khi thua kiện các nhà máy của chúng ta thường xuyên bị những người không rõ danh tính tấn công. VI như vậy nên mới không có công ty lớn đến dặt đơn hàng của công ty ta, cộng thêm khoản nợ ba mươi triệu không thu vê được nên nguồn vốn của vrnh Thái mới cạn kiệt và xuất hiện nguy cơ phá sản.”
“Được rồi, tôi biết rồi, anh ra ngoài đi.”
“Vảng.”
Đường Long quay ngưởi rời khỏi vàn phỏng lãm việc.
Đường sở sở cầm bút trong tay rồi xoay tròn trên dầu ngón tay.
Ba mươi triệu là số tiền Vĩnh Thái vất vá kiếm được, bây giờ
công ty dược phấm Bạch Vân lại từ chối thanh toán, số tiền này nhất định phải lấy lại dược.
Lúc này Đường Sớ Sớ nghĩ tới cậu Giang thần bí.
Nếu như cậu Giang xuất hiện thi việc lấy lại số tiền nãy khỏng phái lã chuyện gi khô.
Sau khi nghĩđến cậu Giang cô khẽ khâc đâu.
“Đường Sở Sở ơi, đừng có chuyện gì cũng trông đợi vào người khác, cho dù mày từng cứu người ta nhưng thời gian này người ta dã giúp mày rất nhiều rồi. không thế cứ gây thêm phiền phức cho người ta được.”
Đường Sớ Sớ quyết định cô sẽ tự mình đi đến công ty dược phấm Bạch Vân một chuyến đế tìm người phụ trách công ty này đòi lại ba mươi triệu.