‘Tôi xin lỗi, không hẹn trước thì cô không thê’ gặp, mời về…”
Mặc dù xem thường Đường Sở sở nhưng dù sao thì cô cũng quen biết rất nhiều người có máu mặt, lễ tân cũng không làm
khó dề mà trực tiếp đuối người về.
Đường Sở Sở khá thất vọng.
Cô thất vọng rời đi.
Nhưng cô vừa bước thì có người đi đến.
Đó chính là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mặc bộ vest màu đen, đầu tóc gọn gàng, phía sau còn có bốn người vệ sĩ mặc vest và đeo kính đen.
“Giám đốc Khống…”
Lễ tân lập tức đi đến, vẻ mặt cô ta tỏ vẻ kính trọng, cô ta nói: “Giám đốc Khổng, lúc nãy Đường Sở Sở đến tìm anh nói là thay mặt Vĩnh Thái đến đây, chắc chân là vì vụ kiện lần trước nên tôi đã từ chổi rồi.”
“Ồ, Đường Sở Sở, Vĩnh Thái?”
Khống Ngũ hơn sững sờ.
Lễ tân chỉ vào Đường Sở sờ, người vần chưa ra khỏi cửa nói: “Cô ta vẫn chưa ra khỏi cửa.”
“Được rồi, tôi biết rồi.”
Khống Ngũ khẽ khoát tay sau đó đi đến gọi: “Cô là Đường Sớ Sở sao?”
Đường Sở Sờ nghe thấy tiếng gọi bèn quay người lại thì thấy
một người đàn ông tầm ba mươi tuổi trông rất đẹp trai đang đĩ tới.
Cô gật đầu: “Đúng là tôi, anh là?”
Khống Ngũ vươn tay nói: “Xin chào cô Đường, tôi là Khống Ngũ, giám đốc điều hành của công ty dược phấm Bạch Vân.”
“À, anh là Khổng Ngũ sao?”
Đường Sờ sở vui mừng lập tức bát tay.
Nhưng Khống Ngũ lại kéo tay cô mãi không buông.
Đường Sở Sở vội vàng rụt tay lại.
Khống Ngũ nhìn Đường Sở Sở chằm chằm.
Cô quả thực xinh đẹp như tiên nữ, khí chất hơn người.
Anh ta đã từng nghe nói Đường Sở Sở có quan hệ tốt với không ít nhân vật lớn.
Người khác sợ những người này nhưng anh ta không sợ.
“Cô Sờ Sở, cô thay mặt Vĩnh Thái đến đây sao?” Anh ta dò xét Đường Sở Sở từ đầu đến chân, trên mặt anh ta lộ ra vẻ hài lòng.
“Đúng vậy, anh Khống Ngũ, bây giờ tôi là chủ tịch của Vĩnh Thái, Vĩnh Thái và công ty mình khi hợp tác đã có một vài tranh chấp, tôi cảm thấy chúng ta cần ngồi xuống nói rõ chuyện này.”
‘Thế này đi, đến phòng làm việc của tôi đi, mời…”
Khống Ngũ giơ tay mời.
Cô đi theo Khống Ngũ đến phòng làm việc của giám đốc.
Trong phòng làm việc.
Đường Sở Sờ ngồi trẽn ghế sô pha.
Còn Khổng Ngũ thì ngồi đối diện, trầng trợn đánh giá cố.
Nhìn thấy hàng cúc áo khoác trắng của cô có dấu hiệu bung ra anh ta không kìm được nuốt nước bọt.
“Cô Sở Sở, mục đích chính lần này của cô là gì?”
Khổng Ngũ mỉm cười.