Đường Sở Sớ nói: “Anh Khống, Vĩnh Thái chúng tôi luôn sản xuất và chế biến thuốc một cách nghiêm ngặt, mười năm nay chưa từng mầc sai lầm, nhưng công ty anh lại cho rằng thuốc có vấn đề từ chối thanh toán ba mươi triệu cuối cùng…”
Khống Ngũ khẽ khoát tay rồi ngắt lời Đường Sớ Sớ rồi nói: “Hóa ra là cô nói chuyện này, lô thuốc đó quả thực có vấn đề, Bạch Vân đã mời cơ quan có thẩm quyền đến xác định, chúng tôi cũng rất thấu tình đạt lý, nế tình đã nhiều lần hợp tác nên mới không truy cứu trách nhiệm của Vĩnh Thái.”
Đường Sở Sở đến đê’ đòi tiền.
Khổng Ngũ lại không đề cập đến nó lại còn nói không truy cứu trách nhiệm.
Chỉ bằng một câu nói anh ta đã chặn đứng mấy lời mà Đường Sở Sớ định nói.
“Anh Khổng…”
Khống Ngũ lại giơ tay lên ngăn lại lời của Đường Sở Sở.
“Cô Sờ Sờ, chuyện này tòa án đa đưa ra phán quyết rồi, nếu như cô thấy có vấn đề gì thì có thế gửi đơn kháng cáo lên tòa án cấp cao hơn. Hôm nay chúng ta không nói chuyện này nữa, nói đến chuyện tiền bạc đi, có phải gân đây Vĩnh Thái đang thiếu tiền không? Nếu là vậy thì cá nhân tôi có thê’ cho cô mượn chút tiền, ba mươi hay năm mươi triệu, hoặc một trăm hai trăm triệu, chỉ cần cô nói ra.”
“Anh Khổng, thực sự không thể thương lượng sao?”
“Sao, nghe không hiếu lời tôi nói sao?” Khống Ngũ sa sầm mặt mũi lạnh lùng nói: “Tôi nói rồi, đừng nhâc đến chuyện này nữa.”
“Nếu đã như vậy thì chúng ta gặp nhau ở tòa.”
Đường Sở Sở đứng dậy rời đi.
Cô mở cửa phòng làm việc nhưng có bốn vệ sĩ đang đứng ở
đó.
Bốn người đàn ông vạm vỡ chặn đường cô.
Cô quay người liếc nhìn Khống Ngũ đang vẳt chân ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt cô trầm xuống rồi lạnh lùng nói: “Anh Khống, anh có ý gì?”
“Có ý gì?”
Khống Ngũ bật cười.
“Đường sờ Sở, trước khi đến đây cô cũng không nghe ngóng gì về Bạch Vân sao? Đến thì dễ, nhưng muốn đi thì không có dể như vậy, người khác sợ Diệp Hùng nhưng tôi không sợ.”
“Anh…”
Lúc này Đường Sờ Sở cảm thấy nguy hiểm.
“Lại đây, phục vụ tôi cho tốt, tôi hứa xong chuyện cá nhân tôi sẽ đưa cho cô ba mươi triệu, thế nào?”
Khống Ngũ dò xét nhìn Đường Sở Sở.
Càng nhìn anh ta càng cảm thấy Đường Sở sờ rất quyến rũ.
Vóc dáng này, khuôn mặt này…
Chậc chậc, thực sự quá hoàn mỹ.
“Khống Ngũ, lời anh nói tôi sẽ xem như là đùa…”
Nói xong, cô quay người nhìn vệ sĩ ở cửa mầng: ‘Tránh ra.”
“Để cỏ ấy đi.”___________________________________________
Khổng Ngũ nờ nụ cười bây giờ đi rồi thì sớm muộn gì cũng sẽ quay lại tìm anh ta rồi ngoan ngoãn bò lên giường của anh ta thôi.
Đường Sở Sở rời khỏi Bạch Vân. “Hoàn mỹ, cực phấm.”
Khổng Ngũ vẫn còn đang đám chìm trong vẻ đẹp cực phẩm của Đường Sở Sở.
Hai chữ tham lam hiện rõ trên khuôn mặt anh ta.
Nghe danh Đường Sở Sở đã lâu, nhưng chưa có dịp gặp, nay cuối cùng cũng được mở rộng tầm mắt.
Anh ta lấy điện thoại gọi đến một số máy.
“Đến gặp tôi ngay.”
Rất nhanh sau đó, một người đàn ông tóc dài, mặc áo vàng ngán tay với dáng vẻ lưu manh đi tới, anh ta nở nụ cười tưoi rói: “Anh Ngũ, có chuyện gì sao?”
Khổng Ngũ ra lệnh: “Kêu vài anh em đến tới nhà máy chế biến Vĩnh Thái gảy chuyện, mà đừng làm lớn chuyện quá, miễn khiến Vĩnh Nhạc không thể hoạt động bình thường là được.”
“Ba cái đồ quỷ này, chuyện nhỏ.”