Giang Thần dọn cơm xong thì nói: “Vợ, ăn cơm thôi, sác mặt
em nay cứ là lạ, sao thế, cỏ chuyện gì à?”
“Không có gì.”
Đường Sở Sở yên lặng.
Không phải cô không muốn nói, mà là có nói với Giang Thần những chuyện này cũng vô dụng, thậm chí còn chỉ thêm phiền phức cho cô.
Lúc ăn cơm, Hà Diễm Mai cũng nhận ra Đường Sở Sớ có gì đó không ốn.
Bà ta hỏi: “Sở Sở, có chuyện gì mà mặt mày ủ rủ vậy?”
“Không có gì đâu mẹ.”
“Còn nói không có gì, hiện hết lên mặt rồi kia kìa.”
“Dạ, thì là vài chuyện của công ty.” Đường Sở Sở bất lực nói: “Dược phấm Bạch Vân nợ Vĩnh Thái ba mươi triệu tiền hàng, bữa nay con đến Bạch Vân…”
Đường Sờ Sờ kế lại mọi chuyện.
“Haizzz, mẹ cũng không ngờ công ty dược phẩm Bạch Vân lại số má như vậy, anh em xã hội lẳn lính triều đình gì cũng có. Bây giờ tiền không đòi được, lại còn kéo theo cả đống phiền phức.”
“À hay là tìm cậu Giang đi.” Hà Diễm Mai chọt nói: “Cậu Giang lợi hại như vậy, búng tay cái là giải quyết xong chuyện này
liền.”
“Nói sau đi.”
Đường Sở Sờ ản vội cho xong, rồi trờ về phòng nghỉ ngơi.
Cô rất mệt, tạm thời không muốn nghĩ đến những chuyện này nữa.
Mà Giang Thần lại ghi nhớ chuyện này vào trong lòng.
Ăn xong, anh dọn dẹp bát đĩa, rồi rửa bát.
Bận bịu hơn nửa tiếng đồng hồ mới dọn xong nhà bếp, anh xách túi rác từ trong bếp đi ra.
“Mẹ, con ra ngoài đổ rác.”
“Sở Sờ, anh ra ngoài đô’ rác”
Giang Thần nói hai câu, nhưng không ai trả lời anh.
Anh cũng quen rồi.
Anh xách túi rác ra cửa.
Lúc ra ngoài, sau khi vứt rác xong, anh lấy điện thoại ra gọi cho Tiểu Hắc.
‘Chuyện gì vậy anh Giang?”
Sắc mặt Giang Thần âm u, anh lạnh lùng nói: “Gọi Quý Kiến Sầu, bảo cho tôi mượn một ngàn người.”
Tiếu Hắc đang nằm dưới đất, trong khi giường của anh ta đã bị Văn Tâm chiếm.
Anh ta lập tức lật người đứng dậy và hỏi: “Sao vậy, xảy ra chuyện gì?”
“Dăm ba chuyện nhỏ ấy mà, gọi một ngàn người với ba trăm máy xúc qua nhà máy công ty dược phẩm Bạch Vân san thành bình địa cho tôi. Anh lái XG đến đón tôi, chúng ta tới tống bộ công ty dược phẩm Bạch Vân.”
“Ok.”
Tiểu Hâc cúp điện thoại và gọi ngay cho Quỷ Kiến Sầu.
“Đại ca quỷ, tập hợp một ngàn đàn em, ba trăm máy xúc qua nhà máy của công ty dược phấm Bạch Vân san thành bình địa cho tỏi. Đừng làm ai bị thương, xảy ra chuyện gì đã có Tiêu Dao Vương phía sau lo liệu.”
Văn Tâm đang ngồi nghịch điện thoại trên giường, nghe thấy đám người Tiêu Dao Vương thì đột nhiên phấn chấn, cô ta lật người đứng dậy, trên mặt lộ vẻ hưng phấn hỏi: “Anh Tiểu Hác, sao dạ, xảy ra chuyện gì?”
Lúc này, Văn Tâm không trang điểm đậm nữa mà chỉ đế mặt
mộc.
Trông cô rất xinh, nước da trắng nõn và hơi mũm mỉm.