Trần Lảo Nhị xuống máy xúc và nói: “Đoạn Vương Gia, đây là lệnh của đại ca, tôi chỉ đang làm theo lệnh. Tốt nhất là ông hây tránh đường. Yên lặng đế tôi san chỗ này thành bình địa thì chuyện này coi như xong, bang không ỏng tự gánh chịu hậu quả.”
“Sao, uy hiếp tao?” Đoạn Bình chế nhạo: ‘Tao năm nay mấy chục nồi bán chưng rồi mà chưa thấy ai dám uy hiếp tao.”
“Uy hiếp ông đấy thì sao, xông lèn cho tao, san thành bình địa.”
“Ai dám.” Đoạn Bình hét lẽn.
“Ai dám động?”
Mấy ngàn người xung quanh đột nhiên vung vũ khí, tiến lên vài bước, hùng hố lẻn tiếng.
Ba chữ ai dám động vang lẽn chói tai.
Đúng lúc này, Khống Ngũ đến.
Anh ta đến trước mặt Đoạn Bình, gọi: “Đoạn Vương Gia.”
Phía xa xa, tại trong xe.
Tiếu Hấc chì vào Khống Ngũ, người vừa xuất hiện và hỏi “Anh Giang, Khống Ngũ đó hả?”
“Châc vậy, đi, xuống xe.’
Giang Thần mở cửa, xuống xe trước.
Tiếu Hâc quay đầu lại, liếc Văn Tâm đang rục rịch ở hàng ghế sau và mắng: “ở yên trong xe cho tôi, đừng có lộn xộn.”
“Xí, ai thèm xuống xe.’
Tiếu Hâc cũng ra khỏi xe.
Vô số người đối đầu nhau tại cống chính nhà máy.
Đúng lúc này, Giang Thần và Tiếu Hâc đi tới.
“Đoạn Bình…”
Một giọng nói truyền đến.
Nghe giọng nói đó, Đoạn Bình quay đầu nhìn.
Nhìn thấy Giang Thần, hai chân ông ta lập tức mềm nhũn, cơ thế ngẫ xuống đất trong vô thức.
Giang Thần đi tới, anh không đế ý đến Đoạn Bình mà nhìn về phía Khổng Ngũ rồi lạnh lùng nói: “Là mày kiếm chuyện với vợ tao?’
“Oát con, mày là thầng nào?” Khổng Ngũ sầm mặt.
Anh ta không biết Giang Thần.
Giang Thần nói rõ từng chữ từng chữ một: “Giang Thần, vợ của tao là Đường Sờ Sở.”
“Ha ha…’
Khống Ngũ bật cười: “Tao còn tường là ai, hóa ra là con rể nhà họ Đường. Mày nói chuấn đấy, tao kiếm chuyện với Đường Sớ Sở đó…”
“Bốp!”
Đoạn Bình đứng dậy, vung tay tát vào đầu Khống Ngũ.
Cái tát tương đối mạnh.
Khổng Ngũ bị đánh mà hoang mang lo sợr nhất thời không phản ứng kip.
Đoạn Bình tung chân, đạp Khổng Ngũ xuống đất, sau đó lại vừa đấm vừa đá.
Khổng Ngũ bị đánh đờ cả người.
Anh ta không biết tại sao Đoạn Vương Gia lại đột nhiên đánh mình. Anh ta bị đấm đá, không ngừng van xin: “Vương gia, tôi sal rồi, tôi sai rồi, đừng đánh nữa, xin ngài đừng đánh nữa.”
Đấm đá, Đoạn Bình lao tới quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng cầu xin: “Cậu Giang, xin cậu hãy coi tôi như cái rắm.”
Đoạn Bình quỳ xuống, Khống Ngũ hoang mang tột độ.