Đây chắng phải Giang Thần, chồng của Đường Sở Sở, con rế nhà họ Đường sao?
Sao Đoạn Vương Gia lại quỳ gối trước anh?
Anh ta hốt hoảng đứng dậy.
Tuy nhiên, đầu gối anh ta đã bị đánh vỡ, vừa đứng lên đã ngã xuống đất.
Giang Thân nhìn Đoạn Bình đang quỳ dưới đất, rồi thản nhiên nói: Tôi muốn san chổ này thành bình địa, ông muốn ngăn cản?”
“Không, không dám…”
Đoạn Bình không những không tức giận còn lập tức nói: “Cậu Giang, không cần cậu ra tay, chúng tôi tự xử.”
Nói xong, ông ta lớn tiếng quát: “Chờ gì nữa, còn không mau san nhà máy này thành binh địa.”
Ba ngàn người không dám sơ suất.
Những người này là những người lần trước đến nghĩa trang nhà họ Giang.
Cảnh tượng một trăm ngàn quân được điều động vần còn trong tâm trí họ.
Những người này lần lượt hành động, đế những người trên máy xúc xuống và thế chổ.
Tuy lái máy xúc là công việc đòi hỏi kỹ thuật, và mặc dù những người này chỉ là đàn em cỏn con, nhưng bình thường họ đều có công việc đàng hoàng, trong số đó cũng có không ít người biết lái máy xúc.
Ba trăm máy xúc lập tức khởi động.
Am ầm ‘âm.
Cánh cổng nhà máy bị tông trực diện.
Bùm!
Khu vực phía trước nhà máy bị đố xuống trong nháy mát, bụi bay phấp phới.
Nhìn thấy cảnh này, Khống Ngũ bàng hoàng kinh ngạc.
Nhà máy này có cổ phần của Đoạn Vương Gia, nhưng giờ ông ta lại đích thân ra lệnh san bằng nó.
Rốt cuộc Giang Thần này có lai lịch gì mà có thế khiến Đoạn Bình nhún nhường e sợ như vậy?
Nhìn từng khu nhà máy liên tục đố sụp, lửa giận trong lòng Giang Thần đã tiêu tan rất nhiều.
Nhìn Khổng Ngũ đang ngồi dưới đất không dậy nối, anh nhẹ giọng nói: “Ngày mai, tới Vĩnh Thái trả tiền và dập đầu xin lỗi vợ tao, bang không, sẽ không phải chỉ một nhà máy bị san thành bình địa mà là cả trụ sớ Bạch Vân.”
Giang Thần nói, rồi nhìn về phía Trần Lão Nhị dặn dò: “Tôi về trước, cậu ở đây giám sát cho ta, chừng nào san thành bình địa rồi hẵng đi.”
“Vảng.’
Trần Lão Nhị cung kính gật đầu. “Tiểu Hắc, về thôi.”
“Được.”
Tiếu Hắc gật đầu.
Cả hai quay lại xe.
Trong xe, Văn Tâm vẫn không ngừng quan sát.
Nhìn thấy những gì xảy ra ở lối vào nhà máy, cũng như chứng kiến sự sụp đổ liên tục của nhà máy, cô ta đâ sốc đến mức không thể ngậm miệng lại được.
Tiểu Hác lái xe đưa Giang Thần về.
Mãi đến khi Giang Thần đi xa, Khổng Ngũ mới hỏi: “Vương, Vương Gia, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Sao ỏng lại…”
“Tôi cái con khỉ…”
Đoạn Bình nhấc chân đạp một phát, tức giận mâng: “Cậu suýt chút hại chết ông đây rồi. Nhớ làm theo lời cậu Giang, ngày mai đi xin lỗi. Còn nữa, tuyệt đối không được đồn thối chuyện hôm nay ra ngoài. Ngày mai hãy thông báo với bên ngoài là nhà máy cũ rồi, đập đi xây lại.”
Khống Ngũ bàng hoàng.
Chỉ một thằng con rể tới cửa lại chấn động lớn vậy ư?
Tuy Đoạn Bình không nói, nhưng anh ta cũng biết điều không hỏi thêm bất kỳ câu nào.
Khi Giang Thần trờ lại nhà họ Đường, đã gần 12 giờ sáng.