Hứa Tinh cũng không hề khièm tốn, nói: “ở tập đoàn Giang Long tỏi có thế ứng tuyến lén đến chức phó giám đốc, lương một tháng ba triệu nhân dân tệ, ở Thời Đại Khoa ít nhất tôi cũng có thế đế đảm nhận chức giám đốc của một bộ phận, hơn nữa tôi là tự tin rằng trong vòng ba năm mình sẽ trờ thành phó giám đốc của của Thời Đại Khoa.”
Vừa nói, cô ta vừa quan sát Giang Thần.
“Anh cũng tới tập đoàn Thời Đại Khoa để tìm việc à?”
Giang Thần gật đầu nói: “Đúng vậy, Sở Sờ nói tôi không có công việc, sẽ làm cô ấy xấu hổ, nên tôi đã suy nghĩ đến tập đoàn Thời Đại Khoa xem thử có thế tìm được một chức bảo vệ, hay tài xế gì gì đó không… làm việc ở Thời Đại Khoa thì khi nói ra cũng không hề cảm thấy mất mặt mà phải không?”
“ừ.” Hứa Tinh gật gật đầu: “Dựa theo lai lịch đi lính trở về cuấ anh, chắc là có thê’ miễn cưỡng xin vào làm bảo vệ được đấy, nhưng cũng chỉ là bảo vệ mà thôi, mổi tháng kiếm được mười nghìn tiền lương chết là hết mức, cả đời cũng chẳng khá khẩm hơn được.”
Giang Thần mỉm cưcri, làm động tác mời: “Cô đi trước đi.”
Hứa Tinh lấy kính mát lớn đeo vào, xoay người rời đi, đi vào tòa nhà Thời Đại Khoa.
Sau khi cô ta bước vào, Giang Thần mới bước vào.
Giang Thần trực tiếp đi thang máy đến tầng cao nhất.
Trên tầng cao nhất, văn phòng chủ tịch.
Đây là một văn phòng sang trọng, xa hoa rộng hơn 1.000m2.
Giang Thần ngồi ở trên chiếc ghế mềm, nhìn Bạch Tố đang đứng trước mặt, thờ ơ hỏi: “Hôm nay có phải là có một người tên Hứa Tinh đến ứng tuyển không?”
“Vâng.”
Bạch Tố nói: “Lý lịch của không tệ, hơn nữa cô ta còn là phó giám đốc của một tập đoàn lớn ở nước ngoài. Hiện tại bên phỏng vấn đang phỏng vấn cò ta, tiếng hành hỏi các câu hỏi khác nhau.”
“Đem camera chỗ phỏng vấn đến đáy.”
“Vâng.”
Bạch Tố đi thu xếp ngay lập tức.
Chắng mấy chốc, bức tường trưởc văn phòng sáng lên, xuất hiện camera chỗ Hứa Tinh đang ứng tuyến.
Những người phỏng vấn đêu được Bạch Tố điều từ nước ngoài, họ đều là người tài năng trong những người tài năng, những câu hỏi họ đặt ra rất hóc búa.
Tuy nhiên, Hứa Tinh có kinh nghiệm dày dặn, bình tĩnh đối đáp lại, rất nhiều câu hỏi cô ta đều phân rõ ràng, có trật tự, có cách lý giải độc đáo.
Một SỔ người phỏng vấn trẽn khuôn mặt cũng đã xuất hiện sự hài lòng.
Còn Giang Thần cũng đang theo dõi toàn bộ quá trình. Anh ta không biết kinh doanh, và anh ta không biết làm thế nào đế làm điều đó.
Anh không biết kinh doanh, cũng không biết những cách thức bên trong đó.
Anh chỉ biết rằng Hứa Tinh thực sự rất tốt, trả lời rất dứt khoát và trôi chảy.
“Bạch Tố, phó giám đốc công ty đã có ứng viên chưa?”
Bạch Tố trả lời: ‘Tất cả các phòng ban đều đang tuyến người gấp, đã tuyển gần đủ rồi, nhưng vị trí phó giám đốc vẳn luôn bị bó trống. Mặc dù có rất nhiều người đến ứng tuyến, họ đã có nhiều năm kinh nghiệm làm việc, nhưng vị trí này còn quá quan trọng, là, bộ phận nhân sự đang trong quá trình lựa chọn, cho đến nay vẫn chưa có sự lựa chọn phù hợp.”
Bạch Tố cũng là một tên trộm mộ, cũng không phải là người biết quản lý chuyện kinh doanh.
May mà có tiền.
Có tiền thì có thể sai khiến được cả ma quỷ.
Khoảng thời gian này, cô ta đã săn đón rất nhiều tinh hoa kinh
doanh từ nhiều công ty lớn cúa nước ngoài, như thế mới ốn định được Thời Đại Khoa.
Giang Thần chỉ vào Hứa Tinh trên màn hình rồi hỏi: “Cô cảm thấy cô ta như thế nào?”
Bạch Tô không hiếu ý của Giang Thần.
Xét về nhan sâc và khí chất, Hứa Tinh quả thực rất xuất chúng.
Còn xét về năng lực.