Chỉ mới trả lời cỏ một vài câu hỏi, cũng không nhìn ra được gì.
“Cũng, cũng không tệ.” Cô ta ngập ngừng đáp lại đê’ thăm dò tình hình.
Giang Thần dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, suy nghĩ một chút rồi nói: “Để cô ta thử vị trí phó giám đốc đó đi, thử trong vòng mấy tháng xem sao. Nếu được thì xác định là cô ta, còn nếu không được, thì sẽ đối người khác.”
Mặc dù Giang Thần không hiếu chuyện kinh doanh.
Tuy nhiên, anh là Hắc Long, nhìn người rất chuấn xác.
Mặc dù Hứa Tinh coi thường anh, nhưng trên người Hứa Tinh lại có một sự tự tin và bình tĩnh, còn có một tinh thần mạnh mẽ và quyết liệt.
Phòng phỏng vấn.
Một người đàn ông trung niên nhận được một cuộc điện thoại.
“Vâng, vâng, được ạ.”
Ồng ta cúp máy, nhìn Hứa Tinh đang ngồi ớ đối diện.
Ồng ta đứng dậy cười nói: “Cô Hứa, xin chúc mừng, chủ tịch rất hài lòng về cô, quyết định cho cô làm phó giám đốc, thời gian thử việc là ba tháng. Hy vọng cô sẽ thể hiện tốt và đừng phụ lại sự kỳ vọng của chủ tịch.”
“Hả?”
Hứa Tinh ngạc nhiên.
Trong sơ yếu lý lịch cô ta gửi đến, cô ta chí ứng tuyến vị trí quản lý của một bộ phận thôi mà.
Bây giờ lại trực tiếp đế cô ta phó giám đốc sao? Phó giám đốc của tập đoàn Thời Đại Khoa, tập đoàn Giang Long hoàn toàn không thế nào sánh bằng được.
Tống tài sản của Giang Long cho dù có tính toán đây đủ cũng chỉ lên tới hàng chục tỷ.
Còn tài sản trị của Thời Đại Khoa lên tới giá hàng nghìn tỷ, đây không phải là giá trị thị trường, mà là phần tài sản thực.
Tuy vị trí giống nhau nhưng giá trị thực tế lại hoàn toàn khác.
Văn phòng chủ tịch.
Sau khi giải quyết xong chuyện của Hứa Tinh, Giang Thần nhìn về phía Bạch Tố nói: “Chuyện phó giám đốc tạm thời đã giải quyết xong rồi. Bây giờ cô giúp tôi sắp xếp một chức vị đi, tôi dự tạm giữ một chức vụ gì đỏ ớ Thời Đại Khoa đi.”
“Hár
Bạch Tố ngạc nhiên.
Tạm giữ chức?
Ông chủ đương thời của Thời Đại Khoa vậy mà lại tạm giữ chức vụ đại một chức ở Thời Đại Khoa?
“Anh Giang, anh, anh muốn làm gì?” Sau khi sững sờ, cô ta mới phản ứng lại, cất tiếng hỏi.
Giang Thần suy nghĩ một chút, rồi nói: “Tốt nhất là có một vị trí nghe có vẻ rất to lớn, cao quý, có thế dọa những người bẽn ngoài sợ hại, nhưng lại không thế dọa những người trong nghề. Quan trọng nhất là không phải ngày nào cũng phải đến công ty. Tôi không có ránh rổi đến như vậy.”
“Cái này……”
Bạch Tố chìm vào trong suy nghĩ.
Có một chức vụ như vậy sao?
Sau đó, cỏ ta chợt nhớ ra và nói: “Cỏ rồi, anh Giang, giám đốc nghiệp vụ nhưthế nào hả?”
“Hả?”
Giang Thần hỏi: “Là làm gì?”
Bạch Tố nói: “Là chuyện lo chuyện nghiệp vụ ờ bên ngoài, không phải ngày nào cũng phải đến công ty báo cáo, nói ra thì cũng là một chức giám đốc, cao cấp quyền lực, nhưng chí cần là người trong nghề đều biết rắng đó cũng chi là một nhân viên nghiệp vụ bình thường mà thôi. Bới vì bây giờ bất kế nhân viên nghiệp vụ nào của công ty, khi ở bên ngoài lo chuyện nghiệp vụ, đều tự nói mình là giám đốc nghiệp vụ, như vậy có thể nâng cao đầng cấp của mình.”
“Vậy cũng được, vậy giám đốc nghiệp vụ đi.”
Giang Thần bật cười.
Cũng không tệ.
Một giám đốc nghiệp vụ của Thời Đại Khoa, nói ra sẽ là một người cao quý biết bao.
Giám đốc của Thời Đại Khoa, có thế dọa dảm không ít người.