Tiêu Nhược Nhiên nhìn thấy Giang Thần đá cửa mà vào, cũng bị dọa đến run rẩy cả người.
Giang Thần bước từng bước qua.
Trương Trường Thiên thoáng chốc đã mặc đồ xong, chuẩn bị bỏ chạy.
Thế nhưng, một đôi tay to đã túm ông ta lại, cưỡng ép quăng ông ta lên giường.
Ông ta sợ hãi có người thành một cục, một câu cũng không dám nói, sợ nói sai lời, chọc phải ông thần này.
“Anh rốt cuộc là ai? Nhà họ Tiêu tôi và anh có thù oán sâu nặng gì với anh?” Sau khi khiếp sợ, Tiêu Nhược Nhiên bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm Giang Thần đang bước đến.
Giang Thần lấy mặt nạ trên mặt xuống.
“Cậu?” Tiếu Nhược Nhiên nhìn chằm chằm Giang Thần, khuôn mặt lộ vẻ nghi hoặc: “Đứa con ở rể của nhà họ Đường, Giang Thần?”
“Phải.” Giang Thần không phủ nhận.
“Giang, Giang Thần?”
Tiêu Nhược Nhiên bỗng nhớ lại gì đó, kinh ngạc kêu lên: “Cậu, cậu là con trai của Giang Nam, Giang Thần?”
Giang Thần gật đầu, anh kéo một cái ghế qua, ngồi bên cạnh giường, bình tĩnh châm một điếu thuốc.
Căn phòng rộng lớn có chút yên ắng, chỉ có tiếng thuốc đốt cháy.
Trương Trường Thiên sợ sệt co ro trên giường, không dám nói câu nào.
Sắc mặt Tiêu Nhược Nhiên thì tối sầm đến đáng sợ. Bây giờ cuối cùng cô ta cũng đã biết, người diệt nhà họ Tiêu là người nào.
“Giang Thần, rốt cuộc là cậu muốn như thế nào?”
"Ha.
Giang Thần bật cười.
Anh cười một nụ cười dữ tợn, một nụ cười đáng sợ.
“Tiêu Nhược Nhiên, cô lại hỏi tôi muốn như thế nào?”
“Bởi vì cô, ông nội tôi bị oan, trở thành trò cười của Giang Trung.”
“Bởi vì cô, bố tôi bị chọc tức đến mức bệnh tim tái phát, cô lại đẩy ông ấy từ tầng ba xuống, còn nói là sợ chịu tội nên tự sát.”
“Bởi vì cô, mà bốn gia tộc lớn Tiêu, Vương, Triệu, Châu tụ tập tại nhà họ Giang, trói ba mươi mấy người của nhà họ Giang lại, phóng một trận lửa lớn, thiêu chết ba mươi mấy người họ Giang. Cô hỏi tôi muốn như thế nào?”
Giang Thần lúc này tựa như một con hổ dữ xổng ra khỏi lồng giam, trên người có sát khí đáng sợ.
Anh gào lên, gào đến mức khiến màng tại Tiêu Nhược Nhiên tê dại, hoang mang lo sợ.
Tiêu Nhược Nhiên sợ rồi, cô ta hoàn toàn sợ rồi.
Cô ta là người thông minh. Từ sau khi Giang Thần giết bố của cô ta Tiêu Biệt Hạc, và giết anh tư của cô ta Tiêu Chiến, những chuyện này bị cưỡng ép kiềm xuống, cô ta lập tức biết, Giang Thần của hiện tại đã không còn là thiếu niên yếu đuối của mười năm trước nữa.
“Giang...Giang Thần, tốt xấu gì tôi cũng là mẹ kế của cậu, cậu.”
“Chát!”
Giang Thần đứng dậy, vung tay tát một cái.
sức lực của cái tát này khá lớn, thân thể Tiêu Nhược Nhiên trực tiếp bị tát ngã xuống giường, khuôn mặt trắng nõn nháy mắt sưng đỏ, trong miệng tràn ra không ít máu tươi.
Giang Thần túm đầu tóc cô ta, đè đầu cô ta xuống giường, lấy điếu thuốc trong tay dụi lên mặt cô ta.
Anh không hề mềm lòng vì Tiêu Nhược Nhiên là phụ nữ.
Anh vẫn còn nhớ vẻ mặt không cam lòng trước lúc chết của bố anh.
Anh vẫn còn nhớ cảnh tưởng bố anh bị đẩy xuống lầu.
Và càng không thể nào quên cảnh tượng người nhà họ Giang bị trói, bị đám cháy to thiêu đốt.
Tiêu Nhược Nhiên phát ra một tiếng gào thét đau đớn.
Còn Trương Trường Thiên đã bị dọa đến lăn xuống giường, cơ thể lùi về phía chân tường, ngay cả rắm cũng không dám thả.
“Tiêu Nhược Nhiên, năm đó cô đã dùng trăm phương nghìn kế để tiếp cận bố tôi, hãm hại ông nội tôi, hãm hại bố tôi, diệt nhà họ Giang. Cô có từng nghĩ rằng sẽ có ngày hôm nay?
“Tiêu Nhược Nhiên, cô không chết, ba mươi tám vong hồn của nhà họ Tiêu sao có thể yên nghi!”
Giang Thần gào từng chữ từng chữ ra.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!