“Cô yên tâm, tôi sẽ không giết cô. Tôi sẽ khiến cho cô biết cái gì là tuyệt vọng. Tôi sẽ khiến cho cô muốn sống không được, muốn chết không xong.”
Giang Thần nhấc tay, lại rạch một dao.
“Hu hu, tôi đã sai rồi, Giang Thần, xin cậu hãy tha cho tôi.” Tiêu Nhược Nhiên không ngừng
van xin.
Giang Thần vứt dao bấm trong tay xuống, ngồi lên ghế bên cạnh giường, nhìn Tiêu Nhược Nhiên với khuôn mặt đầy máu, vẻ mặt dữ tợn, kinh khủng.
“Bức Hoa Nguyệt Sơn Cư đang ở đâu?”
Tiếng gào của Giang Thần như tiếng sấm rền, vang vọng bên tai Tiêu Nhược Nhiên, khiến màng tại cô ta tê dại, mất bình tĩnh.
Lúc này, cô ta chỉ ra sức khóc lóc, không biết trả lời như thế nào.
Sau một lúc, cô ta mới phản ứng lại, vẻ mặt tuyệt vọng, nói: “Tôi không biết, tôi thật sự không biết. Bức... bức tranh đã bị Tiêu Chiến cầm đi rồi, hình như là gửi đến một nhân vật lớn nào đó ở Kinh Đô.”
"Xęt!"
Giang Thần nhặt dao bấm trên giường lên, chém một phát về phía cổ tay Tiêu Nhược Nhiên, tay vừa nhấc dao đã hạ xuống.
Máu tươi bắn tung tóe.
Tiêu Nhược Nhiên đau đớn há to mồm, mất giọng kêu không ra tiếng, nét mặt cô ta vặn vẹo, dữ tợn đáng sợ, cơ thể run lẩy bẩy.
Giang Thần tiện tay lấy ra mấy cây kim bạc, đầm lên người Tiêu Nhược Nhiên.
Chưa hỏi ra bức Hoa Nguyệt Sơn Cư, Tiêu Nhược Nhiên không thể chết.
Kim bạc vừa đâm xuống, bàn tay sau khi bị cắt của Tiêu Nhược Nhiên đã không còn chảy quá nhiều máu nữa.
Nhưng, cô ta lại có thể cảm nhận được sự đau đớn tột cùng.
Đây là một loại đau đớn mà người bình thường khó có thể chịu đựng được.
Giờ phút này, cô ta muốn chết.
Nhưng Giang Thần nói đúng, hiện tại cô ta muốn sống không được, muốn chết không xong.
Giang Thần lại lần nữa ngồi xuống, nhìn Tiêu Nhược Nhiên tựa như chó nhà có tang, lạnh lùng nói: “Những đau đớn mà cô gánh chịu, vĩnh viễn không thể bù đắp lại cho những tội nghiệt mà cô đã tạo ra. Tôi hỏi lại cô lần nữa, bức Hoa Nguyệt Sơn Cư đang ở đâu?”
“Tôi... tôi... không... không biết” Hàm răng của Tiêu Nhược Nhiên run cầm cập, nói chuyện cũng không lưu loát.
Nghe thế, Giang Thần cau mày.
Người bình thường bị tra tấn như vậy, sẽ có xu hướng muốn cầu xin sự sống, khẳng định sẽ có gì nói nấy, thế nhưng bây giờ Tiêu Nhược Nhiên lại nói không biết. Chẳng lẽ cô ta thật sự không biết tăm tích của bức Hoa Nguyệt Sơn Cư?
Bức Hoa Nguyệt Sơn Cư là báu vật gia truyền của nhà anh, đã truyền thừa vô số năm nay. Trước lúc chết ông nội anh đã từng nói, nhà họ Giang có thể bị diệt, những bức tranh không thể mất.
“Tôi, xin, xin cậu hãy tha cho tôi. Tôi, tôi thật sự không biết.”
Tiêu Nhược Nhiên run rẩy cả người, phát âm không rõ.
Lúc này, cô ta cảm thấy đầu óc choáng váng, nhưng lại không thể hoàn toàn ngất đi.
Trên mặt và tay cô ta đều truyền đến cơn đau dữ dội, đau đến mức khiến cô ta như chết đi sống lại.
Giang Thần là ác quỷ. Cô ta sợ, triệt để sợ hãi, cô ta không ngừng cầu xin.
“Hôm nay tạm thời giữ lại cho cô một mạng. Cho cô một khoảng thời gian, tra hỏi tăm tích của bức Hoa Nguyệt Sơn Cư cho tôi, tôi sẽ lại đến tìm cô. Đến lúc đó, nếu như cô vẫn không biết tăm tích của bức Hoa Nguyệt Sơn Cư, tôi sẽ khiến cho cô biết, cái gì là tuyệt vọng thật sự."
Giang Thần đứng dậy.
Bất chợt, anh đi về phía cạnh giường, tủm Trương Trường Thiên đang ngồi xổm dưới chân tường run lẩy bẩy lên.
Trương Trường Thiên run rẩy, trên đất có một bãi nước, rõ ràng là bị dọa đến đái trong quần.
“Không, không liên quan đến tôi, tôi, tôi không biết gì hết” Trương Trường Thiên run cầm cập, không ngừng cầu xin.
“Chuyện hôm nay xem như không nhìn thấy gì. Nếu như bên ngoài có tiếng đồn thổi gì, xảy ra chuyện gì, chắc ông có thể nghĩ ra được hậu quả” Vẻ mặt Giang Thần lạnh lùng. Anh là người phân rõ ân oán, anh không có ân oán gì với Trương Trường Thiên, cũng không muốn giết chết ông ta.
Giang Thần lại lần nữa nhìn về phía Tiêu Nhược Nhiên đang nằm trên giường như một con chó chết.