Cả đám người giàu kia nhìn thấy cảnh này đều trợn tròn mắt.
Tình huống này là sao đây?
Mới nãy còn cúi chào, sao chỉ trong nháy mắt lại ném người ra ngoài rồi?
Người nhà họ Đường cầm điện thoại quay phim chụp hình, nhìn thấy cảnh này cũng đều trợn mắt há hốc mồm, mất nửa ngày cũng không phản ứng lại kịp.
"Đến cả thư mời của Tiêu Dao Vương cũng dám làm giả, thật sự là điếc không sợ súng. Niệm tình ông vi phạm lần đầu nên bỏ qua cho ông, nếu không thì tội này đáng để mất rồi rồi." Phó tướng lạnh lùng nói.
Đường Thiên Long cũng không kịp nhớ tới cơn đau đớn trên người, ông ta chật vật bò dậy nhìn về phía Liễu Thiếu Huy, lớn tiếng quát: "Thiếu Huy, ông nói giúp tôi đi chứ. Thư mời này là ông đứng ra đảm nhận, quân đoàn Tây Cảnh đích thân đưa tới nhà họ Đường mà."
Liễu Thiếu Huy nghe thấy tướng quân nói thư mời của Đường Thiên Long là giả, lúc này làm gì còn dám dính líu tới người kia nữa, chỉ mở miệng nói: "Đường Thiên Long, ông đừng có mà ngậm máu phun người, ông làm giả thư mời thì liên quan gì tới tôi?"
Đường Thiên Long hoảng loạn, hai mắt ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm, nhìn thấy được Liễu sung lại chật vật đi tới kéo tay của anh ta, khẩn cầu: "Cháu rể, cháu nói giúp ông đi, nói giúp ông đi."
Liễu Sung cũng hoảng rồi.
Anh ta làm sao biết mọi chuyện lại thế này chứ.
Anh ta nhanh trí, vội vàng nói: "Ông nội, có phải là ông đắc tội với nhân vật tầm cỡ nào ở trên rồi không, cháu xin cam đoan thư mời không phải giải Nhất định là ông đắc tội với vị tai to mặt lớn nào đó rồi nên bây giờ mới bị đuổi ra ngoài"
"Ông, ông không có mà" Đường Thiên Long khẩn trương đến sắp khóc rồi.
"À, cháu biết rồi, nhất định là do nhà họ Đường mình đốt pháo rầm rộ ở ngoài khiến Tiêu Dao Vương khó chịu. Ông nội, cháu đã nói rồi, chúng ta khiêm tốn một chút đi, nhưng mà ông lại muốn khoa trương như thế" Liễu Sung vỗ tràn nói.
Đường Thiên Long cũng cảm thấy có lẽ là thế.
Giây phút này, ông ta hối hận muốn chết rồi.
Nếu biết như vậy thì đã không diễu võ giương oai như này rồi.
Đám người trước đó còn tìm cách chào hỏi kéo gần mối quan hệ với Đường Thiên Long nay cũng tỏ vẻ khinh bỉ ra mặt.
Đoàn xe cuối cùng của nhà họ Đường.
Giang Thần ngồi ở ghế tay lái.
Đường Sở Sở ngồi ở ghế phụ ngó nhìn anh một cái, vẻ mặt đầy nghi hoặc: "Thần à, anh nói xem ông nội làm trò mèo chính là như này đúng không? Có phải anh đã biết từ trước sẽ xảy ra cớ sự này rồi không, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Giang Thần cười nói: "Tối hôm qua anh không có lừa em, thật sự là anh đã dùng tới mối quan hệ của cấp trên nên quân đoàn Tây Cảnh mới tới nhà họ Đường gửi thư mời. Không ngờ công lao lại bị người khác cướp mất, anh đã gọi cho cấp trên, bảo với cấp trên nói với quân đoàn Tây Cảnh là thư mời của nhà họ Đường đã hết hiệu lực rồi."
"Ha ha, con rể, làm tốt, làm tốt lắm!" Hà Diễm Mai ngồi ở sau bật cười.
Mặc dù người bị đuổi là bố bà ta, nhưng bà ta lại thấy vô cùng hào hứng, không khỏi khen Giang Thần: "Ông già chết băm đó bảo thủ vô cùng, người khác nói gì thì sẽ tin đó. Hừ, cái gì mà nhà họ Liễu đứng ra chứ, tôi khinh. Dám cướp công lao của con rể tôi, đáng đời lắm!"
Đường Sở Sở bày ra vẻ mặt cạn lời, nói với bà ta: "Mẹ, đó chính là ông nội đỏ, sao mẹ lại có thể nói ông như vậy."
"Ông nội thì đã làm sao, một người bảo thủ cứng nhắc, từ nhỏ đã chỉ cưng chiều Đường Hải, Đường Kiệt, có ngó ngàng gì tới bố con đầu. Bây giờ bị nhục nhã rồi, thấy ông ta như thế mẹ còn vui mừng không kịp ấy chứ, sao hả?"
Giang Thần khẽ cười, nghiêng người nhìn Đường Sở Sở mà nói: "Sở Sở, em muốn tới xem buổi lễ kế vị không?"
"Hả?"
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!