Giang Thần không nói nữa.
Đường Sở Sở muốn đi làm, vậy thì cứ để cô đi làm đi.
Dù sao thì anh vẫn đang chuẩn bị, khi nào thì triển khai còn chưa chắc được.
“Anh đi rửa mặt chút đi, em đi thay đồ.”
"Ồ."
Giang Thần gật đầu đi ra.
Phòng khách không có ai, có lẽ đều ra ngoài cả rồi.
Giang Thần mới tỉnh lại, mơ mơ hồ hồ đi vào toilet, tùy tiện rửa mặt rồi trở lại phòng khách
chờ
Chẳng mấy chốc, Đường Sở Sở đã thay quần áo xong, bước ra ngoài.
Nhìn thấy cách ăn mặc của cô, hai mắt Giang Thần sáng lên.
Thân trên Đường Sở Sở mặc một áo sơ mi trắng, dưới mặc chiếc đầm khoét, đi giày cao gót, dáng vẻ hệ như một người phụ nữ thành công, vô cùng khí thế.
Hơn nữa dáng người của cô rất đẹp, với mái tóc đen dài buông ngang lưng, tạo cho cô ấy một cảm giác trưởng thành, giàu kinh nghiệm.
“Đẹp thật đấy!”
Giang Thần yêu thích Đường Sở Sở, giống như yêu thích một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, nhịn không được tán thưởng.
Đường Sở Sở quay tại chỗ một vòng, hé miệng cười khẽ: "Thế nào?"
Giang Thần giơ ngón tay cái lên: “Đẹp lắm, kiếp trước anh tích đức lắm mới tìm được một người vợ đẹp như em.”
Miệng nhỏ Đường Sở Sở cong lên: “Bớt nịnh hót đi, nếu không phải là anh chữa khỏi cho em, em cũng không thèm lấy anh đâu, mẹ nói đúng, nếu anh mở thẩm mỹ viện nhất định làm ăn sẽ rất phát đạt, như vậy thì em không cần phải đi làm, yên tâm làm vợ nhà giàu ở nhà rồi”
Giang Thần sờ cằm.
Vợ nhà giàu?
Trước nay anh chưa từng tính toán rõ tài sản của mình, hôm qua tính sơ quả thực có hơn hai trăm tỷ tài sản này nhất định là người giàu có nhất Giang Trung.
Có điều anh đã để Tiểu Hắc về Nam Hoang kiếm tiền rồi, dự định mua một khu thương mại mới xây dựng trong thành phố.
“Vợ à, em yên tâm, anh chắc chắn sẽ để em làm vợ nhà giàu.”
“Bớt làu bàu đi, bản thân anh mấy cân mấy lượng anh còn không biết sao. đi thôi, sắp ba giờ rồi, trễ tý nữa là không kịp đợt tuyển dụng của các tập đoàn lớn đâu.”
Lúc này Giang Thần mới đứng dậy.
Hai người cùng nhau ra ngoài.
Đường Sở Sở cũng không có xe.
Tuy rằng Giang Thần có nhưng đó là xe quân dụng của Hắc Long, anh cũng không muốn lái.
Nên đành chở Đường Sở Sở đến thị trường nhân tài gần đó bằng con xen điện nhỏ.
Đường Sở Sở ngồi ở ghế sau, ôm lấy eo Giang THân, tựa đầu vào lưng anh, trên mặt nở nụ cười vui vẻ.
Tuy cuộc sống hiện tại có nghèo khó, không có Mercedes-Benz, không có BMW.
Nhưng so với ngồi Mercedes-Benz, hay ngồi BMW còn hạnh phúc hơn, có thể gần gũi với thiên nhiên, gió mát cũng là gió tự nhiên.
“Thần, kể cho em chút chuyện khi em làm lính đi”.
Giang Thần đi xe điện nhỏ cười nói: “Chuyện này dài lắm, trong quân ngũ mười năm dù mười ngày mười đêm cũng không kể xong, đợi sau này anh từ từ kể em nghe”
“Em rất tò mò, anh làm lính sao lại biết y thuật?”
“Đây là Giang Trung, là thủ đô của dược liệu, hội tụ trung y trong cả thiên hạ, anh lớn lên ở trại trẻ mồ côi, viện trưởng là một thần thuốc Đông y già, hơn nữa còn là dạng giấu nghề, từ nhỏ anh đã học được một ít rồi, biết được rất nhiều phương thuốc cổ truyền, y thuật của anh cũng chỉ là hạng xoàng thôi, y thuật của Tiểu Hắc mới thật là thần kỳ, nhưng Tiểu Hắc khiêm tốn, nếu không đã trở thành thần y rồi.”
“Vậy sao, so với y thuật của Phương Thốn Tâm thì ai hơn ai?”
“Phương Thốn Tâm, ai vậy?” Giang Thần thoáng giật mình.