"Thần, em tới tập đoàn Ngải Lạp để bàn chuyện tiếp theo của việc tuyển dụng, anh về nhà trước đi."
Sau khi gửi tin nhắn xong, cô nhìn kỹ Chu Hào ở bên cạnh mình, trong ánh mắt Chu Hào mang theo một sự tham lam không hề che giấu.
Cô nhìn thấy ánh mắt của Chu Hào, không khỏi nhíu mày,
Chu Hào kịp thời phản ứng lại, cười cười, nói rằng: "Sở Sở, thật xấu hổ, cô quá đẹp, nhìn thấy cô, tôi ngay lập tức nghĩ tới việc dù cho bất kỳ thứ quần áo nào mặc ở trên người cô cũng sẽ đều rất đẹp."
Thực ra anh ta đang nghĩ, chỉ là tưởng tượng rằng bất kỳ thứ đồ nội y nào mặc ở trên người Đường Sở Sở cũng đều gợi cảm.
Trong lời nói của Chu Hào, hoàn toàn khiến cho Đường Sở Sở thích thú.
Xem ra, Chu Hào cũng là một con người có hiểu biết về thiết kế thời trang, có thể thưởng thức người đẹp.
"Không có gì, xem ra Chu đại ca đối với phương diện thiết kế thời trang, phối hợp quần áo cũng có nghiên cứu rất sâu, tôi ngược lại muốn xin được anh chỉ bảo."
Nghe vậy, Chu Hào lay động.
Anh ta chỉ ở bộ phận nhân sự, nên những chuyện này đều không rõ.
Nhưng, anh ta lại tự hào nói: "Cái đó, những thứ này tôi cũng có hiểu biết chút ít, chúng ta đến công ty rồi trao đổi sâu hơn một chút, bên này xin mời, tôi lái xe qua đó, tôi đang làm quản lý ở Ngải Lạp, tiền lương cũng không cao, cũng chỉ khoảng năm vạn, nhưng tiền thưởng cuối năm được nhiều hơn, cũng mua được xe hơi hạng sang trăm vạn."
Anh ta cố ý khoe khoang.
Đường Sở Sở cười nói: "Chú đại ca thật lợi hại, tuổi còn trẻ, đã đạt tới đỉnh cao của đời người rồi, sau này xin nhờ anh giúp đỡ"
"Ha ha, sau này hẵng nói."
Chu Hạo cười to, hai chữ sau này, khiến cho anh ta muốn đến nhanh hơn.
Đường Sở Sở đến tập đoàn Ngải Lạp cùng với Chu Hào.
Lúc Giang Thần chờ Đường Sở ở ngoài cửa, anh cảm giác được tia sát khí, sau đó ở trong đám người phát hiện một bóng dáng quen thuộc.
Anh nhanh chóng chuyển máy điện thoại sang chế độ yên lặng, sau đó âm thầm đi theo.
Đi ra khỏi chợ Nhân Tài, đi phía sau một người bán hàng.
Anh vẫn luôn luôn đi theo người này, đến trung tâm thương mãi, từ cửa sau trung tâm thương mại, đến bãi đậu xe dưới tầng hầm,
Giang Thần đi theo một người phụ nữ.
Tuổi của người phụ nữ này nhìn qua thì khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, mặc áo khoác da đen và quần da đen, mái tóc đen dài, trông cô ta rất xinh đẹp, thân hình vô cùng chuẩn.
Người con gái đi tới bãi đỗ xe dưới lòng đất, đứng ở một góc, nhìn xung quanh, tựa hồ là đang tìm kiếm thứ gì đó,
Cô ta lặng lẽ chạm vào sau thắt lưng, lấy một khẩu súng lục tinh xảo ra.
Chỉ trong nháy mắt, cô mạnh mẽ xoay người, chiếc súng lục tinh xảo khéo léo nhắm thẳng vào Giang Thần,
Nhìn thấy Giang Thần, trong ánh mắt cô ta có chút hoảng hốt, nhanh chóng cất khẩu súng lục đi, có chút chột dạ: "Làm sao, làm sao lại là anh?"
Giang Thần đi tới, tựa vào trên cột đá, quan sát thật kỹ người con gái trông thanh thuần xinh đẹp mặc đồ da bó sát ở trước mặt, thản nhiên nói: "Cô không ở biên giới Nam Hoang, chạy tới Giang Trung để làm gì?"
Giang Thần liếc mắt nhìn người con gái trước mặt.
Đây là một thành viên chủ chốt của đội trộm mộ ở biên giới Nam Hoang, trong một lần đi trộm mộ cổ, bị anh bắt được.
Nhưng, thứ bị đánh cắp là ngôi mộ cổ của một nước kẻ thù, anh cũng không làm khó đội trộm mộ này, sau khi lấy một khoản tiền chuộc đáng kể, thì thả người ra.
Nhưng đám người này một mực đòi ở biên giới, bây giờ làm sao lại xuất hiện
Giang Trung?
Đối mặt với Giang Thần, Hoa Hồng Đen có chút khẩn trương, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vài giọt mồ hôi nho nhỏ.
Đây là Hắc Long, thống soái của trăm vạn quân Hắc Long ở Nam Hoang, anh không canh giữ biên giới, làm sao lại ở nơi này?
"Thưa, thưa chủ soái, tôi, tôi bám theo người khác tới Giang Trung."
"Hửm?"
Giang Thần nhìn Hoa Hồng Đen.
Bám theo người khác?
Trước đó, anh cảm giác được sát khí.
Nhưng, sát khí này tuyệt đối không phải phát ra từ trên người Hoa Hồng Đen.
Mặc dù cô ta cũng có chút khả năng, nhưng tuyệt đối không thể có sát khí đáng sợ như vậy, phải giết rất nhiều người thì mới có thể có được loại sát khí này.
Hoa Hồng Đen không dám giấu diếm bất cứ điều gì.