Cửa phòng làm việc đã bị khoá trái đột nhiên bị đạp ra.
Cửa phòng làm việc đổ xuống ầm một tiếng, một người đàn ông mang theo sắc mặt nặng nề, trên mặt nổi gân xanh xông vào.
“Anh, anh là ai...”
Chu Hào nghe thấy tiếng động, xoay người nhìn thấy cửa ngã, sau đó là một người đàn ông xông vào.
Ngay giây phút đó, anh ta đã cảm thấy nhiệt độ trong phòng hạ thấp xuống, giống như đang ở trong hầm bằng vậy, khiến anh ta không kìm được mà rùng mình một cái.
Giang Thần đi qua.
“Anh là ai.”
Giang Thần nhìn thấy Đường Sở Sở đang nằm trên sofa, cả người ướt đẫm, quần áo tơi tả, lửa giận trong lòng anh lập tức tăng cao, anh đưa tay ra sau, trong lòng bàn tay xuất hiện hai cây kim bạc.
Phụt!
Kim bạc bắn ra.
"A..."
Chu Hào phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Đôi mắt của anh ta mù rồi.
Giang Thần kéo tay anh ta, dùng sức một cái.
Rắc!
Gãy tay rồi.
Giang Thần đạp một cú lên đầu gối anh ta.
Đầu gối của Chu Hào bỗng chốc nứt toác, cơ thể ngã rạp xuống đất.
Đôi chân bị tàn phế rồi.
Giang Thần đạp một chân lên lồng ngực của anh ta.
Cú đạp này, anh dùng sức khá lớn, đạp gãy xương sườn ở lồng ngực của Chu Hào.
Chu Hào sững người.
Lúc này, trong lòng anh ta dâng lên sự sợ hãi.
Đây là ác quỷ sao?
Anh ta còn chưa hoàn hồn, đôi mắt đã mù, tay bị đánh gãy, chân cũng bị đánh gãy, xương sườn ở ngực cũng bị đạp gãy.
Bảo vệ vừa xông lên, nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả đều bị doạ đến sắc mặt trắng bệch. Bọn họ đứng ở trước cửa phòng làm việc, không ai dám xông vào.
Giang Thần đạp một cú lên tim Chu Hào.
"A..."
Chu Hào hét to, sau đó không còn tiếng gì nữa, đầu nghiêng qua một bên, mất đi hơi thở.
Sau khi giết Chu Hào, Giang Thần mới đi đến trước sofa.
“Sở Sở, là anh, anh là Giang Thần đây...”
Sắc mặt Đường Sở Sở mơ mơ màng màng, nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô hơi mở mắt ra, nhìn thấy là Giang Thần, cô thở phào một hơi: “Thần, em.”
“Đừng nói nữa, anh đưa em về nhà.”
*****
**
Giang Thần đưa tay, ấn lên ***** ** trên người Đường Sở Sở, cô lập tức ngủ mê man. Giang Thần nhìn thấy tình trạng của Đường Sở Sở, biết ngay là thuốc trong người cô vẫn chưa tan hết, nếu không được giải phóng thì sẽ xảy ra chuyện lớn.
Nhẹ thì ảnh hưởng đến thần kinh não, trở thành người ngốc.
Nặng thì sẽ mất mạng.
Anh lấy kim bạc luôn mang theo bên người ra, mau chóng cắm lên lên người Đường Sở Sở, dùng kim bạc để kích thích kinh mạch huyệt đạo, giải phóng chất độc trong cơ thể ra ngoài.
Sau khi làm xong tất cả, anh bế Đường Sở Sở đi ra.
Mười mấy bảo vệ đứng trước cửa phòng làm việc.
Những bảo vệ này đều cầm theo dùi cui điện, nhưng không ai dám đứng ra ngăn cản.
Giang Thần bế Đường Sở Sở đi ra, bọn họ không ngừng lùi ra sau.
"Ò é, o é...
Bên ngoài truyền đến tiếng còi.
Giang Thần hơi nhíu mày lại.
Anh lập tức lấy điện thoại ra, tìm một số điện thoại.
Tiêu Dao Vương đang mở cuộc họp, điện thoại cá nhân đột nhiên vang lên, ông ta lấy ra xem, thấy là một số lạ, ông ta hơi vẫy tay, tạm dừng cuộc họp.
“Alo, ai vậy?”
“Tôi, Hắc Long Giang Thần, tôi đã giết một người ở Tập đoàn Ngải Lạp, bây giờ cảnh sát đã hành động rồi, ông giúp tôi đè xuống đi.”
“Hắc Long, tôi không phải là tay sai của cậu, cậu không có quyền ra lệnh cho tôi.”