Như thế nào là một nụ cười nghiêng nước nghiêng thành?
Có lẽ chính là nụ cười như thế này đây.
Giang Thần khẽ ngây ra rồi mới phản ứng lại.
“Sau khi anh đến, em đã hôn mê rồi. Sau đó anh lập tức báo cảnh sát, tên giám đốc đó bị bắt luôn.”
Lo Đường Sở Sở sẽ có bóng ma tâm lý, Giang Thần chỉ nói đơn giản, còn liên tục an ủi cô.
Đường Sở Sở cũng rất may mắn.
May mắn là bình thường cô đọc thêm một vài quyển sách, hiểu thêm được một số thứ, phát hiện ra trước.
Nếu không, cô thật sự không cách nào tưởng tượng được hậu quả.
“Đi, ra ngoài ăn cơm” Giang Thần kéo Đường Sở Sở.
Đường Sở Sở gật đầu như gà mổ thóc.
Trong lúc Đường Sở Sở đang ngủ, Giang Thần đã nấu đồ ăn xong.
Sau khi đến giờ cơm, người nhà họ Đường ra ngoài cũng đã trở về.
Cả nhà bọn họ đi dạo trong siêu thị, lúc vào cửa, còn đang thảo luận về chuyện diễn tập.
“Chậc chậc, lúc đó đúng là phô trương, mấy chục chiếc xe, quá có khí thế.” Hà Diễm Mai vào nhà, nhớ lại cảnh tượng đã nhìn thấy trước đó, trong lòng vẫn có chút sợ hãi.
Giang Thần nói nhỏ: “Sở Sở, chuyện trước đó, đừng nói cho bố mẹ biết, anh sợ họ sẽ lo lắng.”
“Ừm.”
Đường Sở Sở gật đầu. Cũng may lần này chỉ kinhh sợ chứ không nguy hiểm, không xảy ra chuyện gì.
Nếu như nói cho bố mẹ biết, họ khẳng định sẽ lo lắng.
“Mẹ, mẹ cười gì thế, diễn tập gì?” Đường Sở Sở đứng dậy, nhận lấy đồ Hà Diễm Mai đang xách trong tay. Hà Diễm Mai nói: “Là hồi chiều, ở bên ngoài tập đoàn Ngải Lạp, quân đội và cảnh sát kết hợp diễn tập, đã điều động rất nhiều người. Nghe nói ngay cả nhân vật lớn như Tiêu Dao Vương cũng xuất hiện. Chỉ tiếc là, lúc mẹ đến, vừa lúc nhìn thấy họ rời đi, không nhìn thấy được tình huống chính xác.”
“Hả?”
Đường Sở Sở sửng sốt.
Diễn tập bên ngoài tập đoàn Ngải Lạp?
Cô không khỏi liếc nhìn Giang Thần một cái.
Giang Thần giang hai tay, nói: “Anh nào biết chuyện này. Lúc anh đưa em về, không nhìn thấy quân đội và cảnh sát kết hợp diễn tập gì hết.”
Đường Sở Sở cũng không nghĩ nhiều.
Giang Thần lại nói: “Bố mẹ, cơm đã nấu xong rồi, chỉ đợi mọi người về ăn thôi đấy.”
Mọi người vào nhà.
Giang Thần đi lấy chén đũa.
Lúc ăn cơm.
“Phụt..” Ngô Mẫn phun đồ ăn trong miệng lên bàn, mắng nhiếc độc địa: “Giang Thần, anh muốn cay chết tôi hả! Chẳng lẽ anh không biết, gần đây tôi bị nóng trong người, không thể ăn quá cay sao? Sao anh lại bỏ nhiều ớt vậy hả?"
Hà Diễm Mai đập mạnh đũa xuống, quát lên: “Chê cay? Vậy thì cô đi nấu đi. Giang Thần người ta đã làm sẵn cơm đợi chúng ta về ăn, cô còn kén cá chọn canh.”
Đường Tùng lập tức kéo Ngô mẫn.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!