Nghe vậy, Đường Tùng lập tức cười tươi rói, vội vàng nói: “Mẹ, anh rể nói đúng, chúng ta đổi xe trước, đổi xe sang, tối thiểu cũng trăm vạn trở lên, lái ra ngoài cũng có thể diện”
Giang Thần nói giúp Đường Tùng, Đường Tùng cũng không gọi đồ vô dụng nữa, đều sửa miệng gọi anh rể luôn rồi.
Giang Thần gật đầu: “Ừm, không thiếu tiền. Đúng rồi, hình như Sở Sở rất có hứng thú với thiết kế thời trang, hay là chúng ta không mở phòng khám nữa, đi mở một công ty thời trang đi. Sắp tới khu trung tâm thương mại Thành Trung sẽ tổ chức kêu gọi các nhà đầu tư. Đến lúc đó, con sẽ dùng quan hệ, thuê một tầng văn phòng để làm trụ sở chính cho công ty với giá thấp nhất.”
Đường Sở Sở lập tức kéo Giang Thần, nói: “Anh nói bừa cái gì đấy. Em nghe nói khu trung tâm thương mại Thành Trung muốn xây dựng thành một trung tâm tài chính thế giới, tiền thuê đắt thái quá, hơn nữa phí đóng trụ sở đều là một con số thiên văn. Còn nữa, anh có biết mở một công ty cần bao nhiêu tiền không? Chúng ta cần quan hệ thì không có quan hệ, cần tiền thì không có tiền, mở công ty gì chứ.”
Giang Thần cười nói: “Chuyện tiền bạc, để anh nghĩ cách. Chúng ta có thể vay, có thể mượn, nói chung chỉ cần em thích, anh đều ủng hộ em. Em biết Đế Vương Cư không? Chính là nơi lần trước anh dẫn em đến đó. Anh nói thật cho em biết, chủ nhân của Đế Vương Cư là chiến hữu của anh, bọn anh cùng nhau vào sinh ra tử. Chỉ là anh ấy leo lên khá nhanh, cấp bậc có hơi cao, còn anh chỉ là một lính nhỏ. Anh nhờ bạn anh, những chuyện này đều không phải chuyện khó.”
“Cái gì? Chủ nhân của Đế Vương Cư là bạn con?” Hà Diễm Mai mở to mắt.
Đế Vương Cư là biệt thự xa hoa nhất Giang Trung, chiếm ba mươi mẫu đất, tráng lệ, xa xỉ.
Rốt cuộc chủ nhân của Đế Vương Cư là ai, điều này vẫn luôn là một bí ẩn.
Nhưng bên ngoài đồn đãi, Đế Vương Cư không phải có tiền là có thể sống.
Giang Thần gật đầu: “Đúng vậy, đã từng là chiến hữu. Chỉ là hiện tại anh ấy đã ra nước ngoài làm việc rồi, tạm thời giao Đế Vương Cư cho con. Sở Sở, anh dự định sẽ tổ chức đám cưới với em ở Đế Vương Cư, anh muốn để em trở thành cô dâu hạnh phúc nhất thế giới này.”
“Ha ha, được."
Còn chưa đợi Đường Sở Sở lên tiếng, Hà Diễm mai đã bật cười vui sướng: “Tổ chức, tổ chức ở trong Đế Vương Cư, nhanh chóng tổ chức, cứ chọn ngày sinh nhật của ông cụ ấy. Mẹ nghe nói ông cụ bỏ ra ba nghìn vạn, dự định bao nguyên một tầng ở khách sạn lớn của Giang Trung tổ chức tiệc mừng thọ tám mươi tuổi. Chúng ta cũng tổ chức đám cưới vào ngày đó, tổ chức trong Đế Vương Cư xa hoa nhất, xa xỉ nhất Giang Trung. Cho tức chết cái lão già Đường Thiên Long sỉ diện đó.”
Hà Diễm Mai vui vẻ đến mức không khép được miệng.
Mặc dù Đế Vương Cư không phải của Giang Thần, nhưng Giang Thần lại có quan hệ, có thể tổ chức đám cưới tại Đế Vương Cư.
Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, thì nở mày nở mặt biết bao.
Đường Tùng có chút không tin lời Giang Thần, nhịn không được hỏi: “Anh rể, anh không nói đùa đấy chứ? Đế Vương cư mà anh nói, là Đế Vương cư Cảnh Tú sao? Là biệt thự đỉnh cấp Đế Vương Cư được đồn là có giá hơn ba tỷ, chiếm hơn ba mươi mẫu đất, là nơi sang trọng nhất, xa xỉ nhất toàn Giang Trung kia sao?”
“Ừm.” Giang Thần gật đầu, nói: “Sở Sở đã từng đến, chính là chỗ đó.”
“Anh rể, anh thật sự có khả năng lớn thế sao, chiến hữu của anh là ai?”
Giang Thần cười khà khà nói: “Anh đi lính ở Nam Hoang. Năm đó cùng anh đến Nam Hoang còn một người nữa, đó chính là chủ soái Nam Hoang Hắc Long, thống soái của trăm vạn quân Hắc Long, một tồn tại có cùng cấp bậc với Tiêu Dao Vương. Đế Vương Cư chính là của Hắc Long, chủ soái rất quan tâm anh, bảo anh ở tạm Đế Vương Cư.”
“XÌ, còn Hắc Long” Đường Tùng lập tức mất hứng thú. Chém gió cũng thái quá rồi đó.
Đường Sở Sở cũng trợn trắng mắt, nói: “Anh càng chém càng quá rồi đó. Nếu như anh quen Hắc Long, chủ soái hắc Long quan tâm anh, vậy thì anh có thể lăn lộn kém đến thế không, ngay cả tiền thuốc lá cũng xin em.”