Giang Thần lại chỉ cười hiền hiền.
Điều khiến Đường Sở Sở quan tâm nhất chính là người nhà, cô xem trọng nhất chính là người thân của mình nghĩ như thế nào.
Anh làm những điều này, chẳng qua cũng chỉ muốn gia đình mình hòa thuận hơn chút.
Anh liếc nhìn Đường Sở Sở một cái, phát hiện ra trên gương mặt cô, dường như phảng phất ý cười mà đến chính bản thân cô cũng không cảm nhận được.
Đây chính là niềm vui xuất phát từ trong trái tim, là nụ cười bất giác mà có.
Chỉ cần có thể khiến Đường Sở Sở vui vẻ, thì anh có phải làm bất cứ thứ gì cũng được.
Chỉ vài câu nói của Giang Thần đã điều tiết được mâu thuẫn của nhà họ Đường.
Đêm tối.
Trong phòng Đường Sở Sở.
Đường Sở Sở nằm trên giường, xoay người nhìn Giang Thần đang ngủ trên chiếu dưới đất.
Nghĩ đến chuyện xảy ra lúc ban ngày, cô cảm thấy có chút sợ hãi.”
“Thần, dưới đất có lạnh không?”
“A, vẫn ổn.” Giang Thần đang chìm trong suy nghĩ, nghĩ đến bức Hoa Nguyệt Sơn Cư của gia tộc mình, lại nghĩ đến hôm nay gặp phải Hoa Hồng Đen, nghe thấy giọng nói của Đường Sở Sở, theo bản năng anh trả lời một tiếng.
“Vậy anh tiếp tục ngủ dưới đất đi.” Đường Sở Sở tức giận xoay người đi.
Vốn dĩ cô muốn để Giang Thần ngủ trên giường, nhưng Giang Thần là cái đồ đầu gỗ.
“A..."
Giang Thần phản ứng lại, toàn thân không nhịn được phát run: “Sở Sở, anh lạnh quá.”
Sau đó, Đường Sở Sở đạp một chiếc chăn xuống.
Giang Thần đã biết rồi, bởi vì anh thất thần nên đã bỏ qua cơ hội.
Nhưng anh cũng không nghĩ nhiều như vậy, ngày hôm nay đã rất tốt rồi.
Một đêm lặng lẽ trôi qua.
Sáng sớm ngày hôm sau, cả nhà Đường Sở Sở cùng nhau ra ngoài, bọn họ muốn đi mua xe, dùng hai trăm vạn của Đường Sở Sở để mua một chiếc xe
sang.
Còn Giang Thần không đi, chọn ở lại để dọn dẹp nhà cửa.
Bọn họ vừa đi khỏi, Giang Thần liền vứt cây chổi đi, chọn cách ra ngoài, đi đến phòng khám phàm nhân.
Bởi vì Tiểu Hắc từ Nam Hoang quay về rồi.
Tiểu Hắc là phó soái của quân Hắc Long, dưới một người trên vạn người, anh ta muốn tiền, điều đó quá đơn giản.
Sau khi anh ta về Nam Hoang, đã gửi tin nhắn rằng Hắc Long cần chút tiền, những ông chủ của mỏ vàng, quặng than, mỏ thạch đá, phỉ thúy thô đều tự mình dùng tiền đến tận cửa.
Vài tỷ, vài chục tỷ được đưa tới.
Tiểu Hắc nhanh chóng góp đủ tiền, sau đó lại quay về Giang Trung.
Giang Thần lái chiếc xe điện đi đến phòng khám phàm nhân.
Trong phòng khám ngoại trừ Tiểu Hắc còn có một cô gái mặc quần da đen bó sát người, thân hình gợi cảm, dáng dấp quyến rũ.
Cô ta là Hoa Hồng Đen, thành viên chính của băng nhóm trộm mộ ở biên giới
Nam Hoang.
Tiểu Hắc mở miệng nói: “Anh Giang.”
“Chủ soái...” Hoa Hồng Đen nhìn thấy Giang Thần tới liền quỳ xuống.
Giang Thần nhẹ nhàng phẩy tay, nói: “Giang Trung không có Hắc Long, không cần câu nê, gọi một tiếng anh Giang là được rồi.”
“Vâng.” Hoa Hồng Đen đứng dậy nói: "Anh...Giang”
Sau đó cô ta đứng sang một bên.
Giang Thần ngồi trên ghế hỏi: “Tiểu Hắc, tiền đến tay chưa?”
Tiểu Hắc cười nói: “Nhất định rồi, tôi đã phát tin tức rằng đại ca cần tiền, những phú thương kia đều tự động dâng đến cửa.”
Giang Thần gật đầu: “Ừ, nhận tiền của người khác rồi thì căn dặn anh em phía dưới chăm sóc một chút trong phạm vi quyền hạn có thể giúp đỡ thì phải giúp đỡ hết sức mình.”
“Đã căn dặn hết rồi, anh Giang, tiếp sau đó phải làm gì?”
Giang Thần chìm trong suy nghĩ.
Ý tưởng của anh chính là mua một trong tâm thương mại trong thành phố.
Nhưng thân phận của anh và Tiểu Hắc đều đặc biệt, không tiện ra mặt.
Anh nhìn Hoa Hồng Đen.
Cái nhìn này đã khiến cho cơ thể Hoa Hồng Đen phát run, không nhịn được mà quỳ xuống.
Giang Thần cau mày: “Cô có ý gì?”
Hoa Hồng Đen sửng sốt, anh dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tôi, còn hỏi tôi có ý gi?