Nhìn thấy Đường Tùng đâm phải chiếc Maybach bản giới hạn, mọi người đều bị dọa sợ chết khiếp.
Mà Lâm Huyền cũng không phải loại người tốt đẹp gì, ông ta chính là vua ngầm ở Giang Trung.
Ông ta toàn làm những chuyện làm ăn dơ bẩn, bây giờ ông ta còn chưa mở lời, tên nhãi ranh này lại dám thoái thác trách nhiệm lên người ông ta.
"Tôi phanh cái đầu cậu, tôi đang dừng xe đợi đèn đỏ, cậu đâm vào xe tôi còn chưa nói, lại còn có thái độ tồi tệ, ngậm máu phun người như vậy nữa."
Lam Huyền nhìn xe của Đường Tùng, trên xe còn chưa có biển số xe, trước xe cũng không có ký hiệu bảo hiểm, ông ta bỗng chốc thấy vui mừng trong lòng.
" Mới mua à, cậu xem phía sau xe của tôi cũng bị lõm vào trong rồi, cậu bán chiếc xe này đi, bù thêm vài trăm vạn nữa có lẽ cũng đủ bồi thường rồi đó."
Hai chân Đường Tùng mềm nhũn, lập tức quỳ rạp dưới đất nói: "Đại ca, em sai rồi, xin anh hãy tha cho em, em mua chiếc xe này đã mua hết toàn bộ số tiền của mình, em không còn tiền để bồi thường nữa."
"Không có tiền cũng bày đặt huênh hoang cái gì? Lâm Huyền nhấc chân đá về phía Đường Tùng, đạp cậu ta ngã xuống đất, sau đó lại bước đến đấm đá một trận.
"Đừng đánh nữa. " Ngô Mẫn xông vào kéo Lâm Huyền ra.
"Bốp! "
Lâm Huyền vung một bạt tai, tát Ngô Mẫn nằm bò trên mặt đất.
Đường Tùng lại bò dậy, không quan tâm cảm giác đau đớn trên cơ thể, cậu ta lại quỳ trên mặt đất liên tục xin tha.
Sắc mặt Hà Diễm Mai tối sầm bước qua, giáng một cái tát vào đầu Đường Tùng đang quỳ trên mặt đất.
Bà ta mắng: "Đồ vô dụng, nếu biết sớm đã không đồng ý cho mày mua xe rồi."
Sau khi mắng xong, bà ta nhìn về phía Lâm Huyền vô cùng dữ tợn, bà ta van xin nói: "Đại ca, anh xem, chuyện này cũng không lớn lắm, trong thẻ của tôi chỉ còn có năm ngàn, tôi đưa cho anh hết được không?"
"Năm ngàn?" Vẻ mặt Lâm Huyền trầm xuống nói: "Coi Lâm Huyền tôi là hạng người nào, đuổi ăn mày à?"
Hà Diễm Mai dè dặt hỏi: "Vậy, vậy anh muốn bao nhiêu?"
Lâm Huyền chỉ vào chiếc Maserati Đường Tùng mới mua nói: "Tôi nói rồi, bán chiếc xe này đi, bù thêm năm trăm vạn, thấy các người mua được chiếc xe hai trăm vạn, có lẽ cũng có chút tiền, nếu như không có tiền, vậy thì trong thời gian sớm nhất, tận dụng hết mọi mối quan hệ, xem xem có thể hóa giải chuyện này hay không, nếu không thì hậu quả các người gánh lấy sẽ rất nghiêm trọng..."
Bây giờ Lâm Huyền rất từ tốn, ông ta cũng không biết những người trước mặt mình có lại lịch thế nào, nếu như họ có thể nhờ cậy được những mối quan hệ đó, vậy thì ông ta cũng không làm khó nữa.
Bởi vì chuyện ông ta làm những năm qua đều là những chuyện không được sạch sẽ lắm.
Bây giờ được tẩy trắng rồi, có thể nhịn được cỡ nào thì nhịn, có thể không đắc tội thì sẽ cố gắng không đắc tội với người ta.
Dứt lời, Lâm Huyền lên xe, gọi một cuộc điện thoại: "Tôi đang ở trên đường Thiên Hoa, bảo mấy người đến trái thằng nhãi ranh này lại cho tôi."
ở đây là nội thành, hơn nữa còn là ngã tư đèn giao thông, bây giờ hai chiếc xe bị tông vào đuôi xe, phút chốc đã bị tắc đường.
Cảnh sát giao thông cũng đến ngay lập tức, sau khi chụp ảnh lại, cảnh sát bảo hai người lái xe sang một bên.
Bên đường.
Đường Tùng, Ngô Mẫn quỳ trên mặt đất, không ngừng cầu xin tha, mong Lâm Huyền bỏ qua cho bọn họ.
Nhưng Lâm Huyền lại không hề bị lay động.
Chính vào lúc này, một chiếc xe van chạy đến, vài người đàn ông trông vô cùng dữ tợn bước xuống xe, đứng trước mặt Lâm Huyền gọi to.
"Đại ca."
Lâm Huyền chỉ vào Đường Tùng đang quỳ trên mặt đất, thản nhiên nói: "Đưa đi."
"Vâng."
Vài người đàn ông hung hăng trói Đường Tùng đang quỳ dưới đất lại, sau đó đưa lên xe van.
Lâm Huyện xoay người nhìn Đường Bác, Hà Diễm Mai, Đường Sở Sở, Ngô Mẫn, thản nhiên nói: "Trước mười hai giờ đêm, mang tám trăm vạn đến Thịnh Thế Vương Triều chuộc người, nếu không thì chờ nhặt xác của cậu ta đi."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!