Giang Thần lần nữa về tới nhà dọn thức ăn xong xuôi, đợi đám người Đường Sở Sở quay trở về ăn cơm trưa.
Bọn họ trở về rất nhanh.
Vừa vào tới cửa, Giang Thần đã nhận ra có gì đó không đúng.
Sắc mặt của cả đám đều rất khó coi.
Đường Sở Sở và Ngô Mẫn còn như vừa mới khóc xong, trên khóe mắt còn ngấn lệ.
Giang Thần khó hiểu, lập tức hỏi: "Sở Sở, sao vậy, không phải nói chuyện đã giải quyết xong rồi sao. Em rể đâu, sao lại không cùng quay trở về?"
Đường Sở Sở ngó mắt nhìn Giang Thần, sau đó bật khóc tức tưởi.
"Sao vậy?"
Giang Thần vội vàng an ủi: "Có chuyện gì thì nói với anh này, anh có thể giải
quyết."
"Haiz."
Hà Diễm Mai thở dài một hơi.
Giang Thần bên đây hỏi thêm lần nữa: "Mẹ, mẹ làm sao vậy, sao lại cũng thở dài thế kia?"
Nhưng mà, cả nhà không có người nào lên tiếng trả lời.
Sau khi ngồi xuống bàn cơm, Giang Thần đi lấy bát đũa xới cơm cho mọi người, nói: "Nào, vừa ăn vừa nói.
Đường Sở Sở lập tức rưng rưng mà mở miệng: "Thần, chúng ta ly dị đi."
Trong phút chốc, Giang Thần ngây ngẩn cả người.
Cũng dại ra ngay tại chỗ.
Mấy giây sau mới phản ứng lại được, ngồi xuống đốt một điếu thuốc.
Mặc vẫn không chút biến sắc, dò hỏi: "Lý do?
Hà Diễm Mai cũng vẻ mặt áy náy, nói: "Giang Thần, thật sự là xin lỗi con. Mặc dù là con không có tiền, cũng không có quyền lực. Nhưng mà mẹ phải công nhận là con rất thân thiện và chịu khó, cũng làm quản gia rất tốt. Chỉ là, con với Sở Sở thật sự không thích hợp."
Khoảng thời gian này, biểu hiện của Giang Thần cũng khiến Hà Diễm Mai khá hài lòng.
Vì để tăng thêm mặt mũi cho bà ta, anh đã đi cầu xin với cấp trên đưa cho mình chiếc xe để chạy vòng quanh quân khu.
Lần đó, chính là khoảnh khắc vẻ vang nở mặt duy nhất trong đời của bà ta.
Chỉ là Sở Sở hiện tại đang rất xuất sắc, chỉ có thể có nhân tài ưu tú mới xứng đáng được với cô.
Giang Thần hỏi lại lần nữa: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có ai có thể nói cho tôi biết một chút được không?"
Nhưng mà, cả nhà đều không có ai mở miệng.
"Bố..."
Giang Thần nhìn về phía Đường Bác.
Đường Bác ngó nhìn Hà Diễm Mai một cái, thấy bà ta gật đầu mới nhỏ giọng nói: "Chuyện là như thế này."
Đường Bác kể lại mọi chuyện đã xảy ra.
Giang Thần nghe xong, lập tức đứng lên muốn đi.
"Thần..."
Đường Sở Sở nghẹn ngào, đứng lên gọi một câu. Cô muốn đuổi theo anh nhưng lại bị Hà Diễm Mai kéo lại.
"Sở Sở, cứ để cho nó đi đi. Chuyện này nếu đổi lại là bất cứ ai cũng đều cảm thấy khó chịu như vậy mà. Đợi qua thêm một quãng thời gian thì nó sẽ nghĩ thông suốt. Chờ sau này có tiền rồi con bồi thường lại cho nó, dù sao nó cũng đã chữa trị cho con hai lần rồi."
"Hu hu..."
Đường Sở Sở đau lòng khóc nấc.
Cái gì mà Tôn Diệu, cái gì mà nhà siêu giàu gì đó chứ, cô vốn là không thích.
Cô chỉ thích Giang Thần thôi.
Nhưng mà, giữa tình thân và tình yêu, cô buộc phải chọn tình thân.
Đường Sở Sở biết bây giờ Giang Thần nhất định đang rất hận cô, hận cả nhà của cô, mới hùng hổ rời khỏi nhà như vậy.
Giang Thần một mạch rời khỏi nhà họ Đường, đón xe tới Thịnh Thế Vương Triều.
Thịnh Thế Vương Triều là trung tâm giải trí nổi danh nhất ở Giang Trung.
Nơi đây có các quán bar, phòng karaoke, phòng tắm hơi tập thể, là một địa điểm ăn chơi lý tưởng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!