Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Long Vương Trở Lại - Giang Thần

 

"Đại, đại ca... Em sai rồi... Cầu, cầu xin anh cho em một cơ hội." 

Đường Tùng bị đánh đến thương tích đầy mình, không ngừng nài nỉ xin tha. 

Giờ phút này, có người đi vào nói: "Ngài Lâm, có người tới, nói là mang theo tiền chuộc thằng nhóc này." 

"Dắt vào." 

"Vâng." 

Rất nhanh sau đó, Tôn Diệu đã được mấy tên đàn em dắt vào. 

Anh ta nhìn thấy Đường Tùng bị đánh bầm dập cả người, còn bị trói treo lên ở kia cũng sợ đến run rẩy, suýt chút đã ngã luôn ra đất. 

Nhưng mà nghĩ tới chuyện chỉ cần có thể mang Đường Tùng về, anh ta sẽ có được Đường Sở Sở, lá gan cũng vì thế mà được tráng lại mấy phần. 

Hơn nữa nghe miệng đời đồn thổi về Lâm Huyện rất nhiều, Tôn Diệu biết rõ Lâm Huyền là một đại ca giang hồ có nghĩa khí, sẽ không phải kiểu người thích hay gây sự. 

Tôn Diệu đi qua, nhìn Lâm Huyền ngồi trên ghế đang châm điếu thuốc hút. 

Anh ta vội cúi người, cười nói: "Xin chào ngài Lâm, tôi là Tôn Diệu của nhà họ Tôn. Bố tôi là Tôn Thái Vân, đã từng cùng ông ăn cơm." 

"..." Lâm Huyền khẽ nở nụ cười nhẹ, nói: "Hóa ra là con trai của Tôn Thái Vân à, đúng rồi, quả thật là tôi có ăn chung vài bữa cơm, cũng coi như là có quen biết. Nhưng mà thằng nhóc này lại không có mắt, đụng phải xe của tôi thì cũng không nói đi, còn ăn nói lỗ mãng. Nếu tôi không dạy cho nó chút bài học thì để chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải người khác sẽ nói Lâm Huyền tôi là kẻ vô dụng rồi sao?" 

"Ngài Lâm, thằng nhóc này quả thật nên dạy bảo, chỉ là nó là em trai của bạn gái tôi. Ngài xem đó, tôi đã đích thân tới đây rồi, có phải mong ngài cũng nên nể mặt bố tôi một chút..." 

Mặt Lâm Huyền tối lại, tóm lấy tóc của Tôn Diệu, nói: "Nể mặt bố của cậu? Bố cậu là cái thá gì chứ. Cho dù có là bố cậu tự mình tới đây thì tôi cũng tuyệt đối sẽ không buông tha thằng nhóc này dễ dàng vậy đâu. Tôi nói rồi, tám triệu, mang ra đây rồi có thể dắt nó đi." 

Tôn Diệu biết Lâm Huyền là kiểu người nói một là một, hai là hai. Cho nên lúc này mới dám mò tới. 

Chứ nếu không có cho anh ta mười cái lá gan, anh ta cũng không dám tới. 

Anh ta cho rằng nói ra tên họ của bố mình thì có thể miễn được khoản tiền chuộc đó. 

Xem ra, muốn có được Đường Sở Sở, anh ta phải đứt mất vài khúc ruột rồi. 

"Ngài Lâm à, ông đừng tức giận. Tôi có mang theo tiền tới, tôi sẽ trả. Nhưng 

mà... Có thể nào nể tình giữa bố tôi và ông cũng có quen biết mà đưa ra giá thích hợp hơn chút hay không?" Tôn Diệu thăm dò hỏi một câu. 

Lâm Huyền buông Tôn Diệu ra. 

"Cũng được, vậy thì ít lại một chút, năm triệu vậy." 

Nhà họ Tôn cũng là một gia tộc lớn, cũng có chút năng lực. Mặc dù ông ta không có sợ, nhưng mà bây giờ Tiêu Dao Vương nhậm chức rồi, phàm là chuyện gì có thể không cần huyên náo thì cứ cố gắng hết sức để giải quyết êm đẹp. 

Ông ta cũng từ tám triệu hạ xuống còn nằm triệu. 

Tôn Diệu cũng đứt từng đoạn ruột. 

Mặc dù nói là nhà anh ta có tiền, năm triệu cũng chỉ là một hạt cát trên sa mạc, nhưng mà số tiền này không phải là của anh ta. 

Mà là năm triệu tiền tiêu vặt một tháng của anh ta. 

Vì để có được Đường Sở Sở, anh ta đành làm liều, gật đầu nói: "Vâng, ngài Lâm nói năm triệu thì sẽ là năm triệu, chuyển khoản trực tiếp chứ nhỉ?" 

"Đúng vậy, chuyển khoản thẳng." Lâm Huyền gật đầu, sau đó ngoắc tay gọi một tên đàn em đứng bên cạnh: "Mày, dắt cậu ta đi chuyển khoản đi." 

"Vâng." 

Tên đàn em đó gật đầu. 

Sau đó dắt Tôn Diệu đi chuyển khoản. 

Rất nhanh sau đó, Tôn Diệu cũng đã chuyển tiền xong, lại lần nữa quay trở lại phòng dưới lòng đất. 

Mà Đường Tùng cũng được thả xuống. 

Nhưng mà, do anh ta bị giam giữ ở đây đã bị đánh một trận, sau đó còn bị treo một lúc nên hiện tại đã ngất đi rồi. 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận