Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Long Vương Trở Lại - Giang Thần

 

Men theo âm thanh đó là hình ảnh một đám người trong tay cầm mã tấu, gậy sắt đều đang liên tục lăn xuống phòng dưới lòng đất này. 

Lâm Huyền quay người lại nhìn thấy người tới đó là một kẻ lạ hoắc, còn thấy đám đàn em của mình bị đánh lăn quay, một vài tên còn đứng được thì đang liên tục lùi về sau. 

Thịnh Thế Vương Triều của ông ta có hơn cả trăm tên đàn em, bảo vệ còn là tới cả mấy trăm. 

Người kia lại có thể đánh tới đây, tuyệt đối không phải là người tầm thường. 

Lâm Huyền duỗi tay vòng qua eo cầm vũ khí, vẻ mặt u ám mà lạnh lùng nói: "Thằng nhóc, mày là ai?" 

Ông ta đi được tới bước này là nhờ vào những chuyện đã thực hiện trước đó đều được làm rất cẩn thận. 

Chỉ sợ sơ suất sẽ đắc tội với mấy người có địa vị cực lớn, như thế sẽ chôn vùi giang sơn mà ông ta gầy dựng nửa đời người này. 

"Giang Thần." 

Một giọng nói lạnh lùng truyền tới. 

Giang Thần đi vào phòng dưới lòng đất. 

Ở phòng dưới lòng đất này tụ tập tầm hơn hai mươi tên đàn em của Lâm Huyền. 

Bên ngoài là mấy trăm bảo vệ cũng mấy chục tên đàn em đều đã bị Giang Thần đánh gục hết rồi. 

"Giang Thần, là mày?" 

Tôn Diệu đang muốn dắt Đường Tùng rời khỏi đây lại nhìn thấy có người tới, sắc mặt anh ta lập tức sa sầm lại, mắng ầm lên: "Mày có biết chỗ này là chỗ nào không, còn không mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi ngài Lâm đi..." 

Giang Thần đi tới, nhấc chân lên đạp một cước. 

Đạp thẳng vào ngực của Tôn Diệu. 

Cả người anh ta văng ra xa mấy mét, ngã rầm xuống đất đau đớn, miệng cũng phát ra âm thanh rên rỉ thảm thiết. 

Anh ta bị té gãy cương, nằm liệt trên đất không đứng dậy được. 

"Mày?" 

Lâm Huyền ở đây lại không hành động lỗ mãng không suy nghĩ trước sau. 

Bởi vì ông ta đã lăn lộn cũng đủ lâu rồi, từ lúc thấy Giang Thần ra tay đã nhìn ra được chút manh mối. 

Người này nhất định là đã từng trải qua huấn luyện trong chế độ bộ đội đặc chủng. 

Ông ta nhìn chằm chằm Giang Thần, hỏi: "Giang Thần đúng không, Lâm Huyền tôi đây không có thù oán gì với cậu, cậu làm vậy là ý gì?" 

Giang Thần bước từng bước qua tới. 

Lâm Huyền duỗi tay cầm chặt vũ khí sau eo, từng bước lùi về sau. 

Giang Thần thư thả ngồi xuống trên ghế, rút một điếu thuốc ra châm lửa. 

Gian phòng lớn dưới đất hoàn toàn chìm trong tĩnh lặng. 

Chỉ nghe được tiếng bật lửa tí tách. 

"Quỳ xuống." 

Giang Thần gầm một tiếng. 

Tiếng gầm đó như sấm dội vang trời, vang vọng ở bên tai Lâm Huyền, tê dại màng nhĩ. 

Giờ phút này, trên người Glang Thần tỏa ra một luồng khí thế cực đại. 

Đây là khí thế của một bậc quân vương cuồng bạo, cũng là một loại sát khí. 

Chỉ có người quanh năm chém giết ngồi trên vị trí cao mới có thể hình thành được một trường năng lượng mạnh mẽ như này. 

Lâm Huyền cũng lăn lộn đã lâu, trường hợp nào cũng hầu như đều đã gặp qua trước đây rồi. 

Nhưng mà khi Giang Thần gầm lên một tiếng, ông ta lại cảm thấy hai chân mình mềm nhũn, theo bản năng muốn quỳ xuống. 

Nhưng mà nói thế nào thì ông ta cũng là vua ngầm ở đây, cũng là một người hung ác không kém. 

Tiếng gào đó của Giang Thần không thể khiến ông ta khiếp sợ được. 

Thế nhưng, ông ta cũng không dám hành động lỗ mãng, không suy nghĩ trước sau. 

Ông ta xụ mặt xuống, chất vấn: "Rốt cuộc cậu là ai?" 

"Ngài... Ngài Lâm, nó ở rể nhà họ Đường. Là, là chồng của Đường Sở Sở, anh rể của Đường Tùng. Nó chính là một thằng lính quèn xuất ngũ trở về, mau, mau giết chết nó đi." Tôn Diệu bị đạp văng ở kia đã từ trên đất bò dậy nói. 

Nhưng mà, anh ta cũng không có cách nào bò dậy ngay lập tức được. 

Anh ta ngồi xuống đất nhìn Giang Thần, trên mặt đều là căm hận. 

"Thằng chó chết, mày biết tạo là ai không hả. Là Tôn Diệu của nhà họ Tôn, bố tao là Tôn Thái Vân, mày có biết người đứng trước mặt mày là ai không, đây chính là ngài Lâm vang danh gần xa." 

Giang Thần ngó qua Tôn Diệu đang ngồi trên đất. 

Hai mắt của anh sắc bén y hệt mắt chim ưng. 

Tôn Diệu chỉ thấy mình giống như bị dã thú nhìn chằm chằm, toàn thân không khống chế được mà run lên, phía sau cũng toát mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng. 

Tôn Diệu, chính là Tôn Diệu. 

Cũng vì Tôn Diệu muốn cưới vợ của anh, Hà Diễm Mai mới bảo Đường Sở Sở ly hôn với anh. 

Vút! 

Một cây kim bạc bay ra. 

"Á." 

Tôn Diệu lập tức đau đến lăn lộn trên đất, như muốn chết đi sống lại. 

Cả người anh ta giống hệt như bị kim đâm đến khó chịu, không ngừng lăn lộn, cào cấu, nhưng mà cảm giác càng lúc càng đau nhức này khiến anh ta như sống không bằng chết. 

Anh ta sợ, không ngừng xin

 

Nhấn Mở Bình Luận