Còn đám đàn hơn hai mươi mấy người của Lâm Huyền đó cũng bị dọa sợ đến chân run rẩy, thậm chí không nhịn được mà ngã xuống đất.
"Lâm Huyền?" Giang Thần nhìn vào người đàn ông trung niên mập mạp là Lâm Huyền đang đứng đó.
Huych!
Trong chớp mắt, Lâm Huyền quỳ rạp trên đất.
"Ngài, ngài Giang... Là tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, đã đắc tội tới ngài rồi, kính xin ngài Giang..."
Ông ta quỳ trên đất, tay lại vòng ở sau lưng.
Trong chớp mắt, ông ta đột nhiên móc súng ra.
Pång!
Tiếng súng vang lên.
Nhưng mà, ở trên ghế lại không có ai cả.
Lâm Huyền ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy bóng người trên ghế đã biến mất từ lúc nào rồi, lập tức cả người lại sợ hãi đến run lên.
Người đâu rồi?
Đàn em của Lâm Huyền cũng đang tìm kiếm.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy bóng dáng một người đang treo trên trần nhà.
Một tay anh dán trên trần nhà, lòng bàn tay như có nhựa cao su dính chặt vào tường vô cùng chắc chắn, cả người treo lơ lửng giữa không trung.
Tất cả mọi người đều choáng váng.
Bản lĩnh gì vậy?
Đây còn là con người nữa sao?
Giang Thần nhanh chóng rơi xuống.
Trong khoảnh khắc đó, cũng đồng thời vung chân đá vào cằm của Lâm Huyền.
Bốp.
Cằm của Lâm Huyền phút chốc bị trúng một cú trực diện, cả người cũng đồng thời bị đá văng ra một quãng xa, cả người co giật run lên phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Cảnh tượng này dọa hơn hai mươi mấy tên đàn em của Lâm Huyền sợ mất mật.
Cả đám đàn em đó đều cầm mã tấu, gậy điện trong tay, nhưng ai cũng đều run rẩy sợ hãi, không ngừng lùi lại vào vách tường phía sau.
Giang Thần hiện tại nhìn giống hệt thần chết, bọn họ sợ đến cả người toát đầy mồ hôi.
Tôn Diệu còn đang nằm trên đất không ngừng lăn lộn, cũng liên tục kêu lên thảm thiết.
Giờ phút này, cả người của anh ta đều bị móng tay của mình cho đến tróc da.
Lâm Huyền bị đá gãy cằm, cũng nằm trên đất phát ra tiếng kêu thảm khốc.
Mà Đường Tùng bị trói tới nơi này đánh một trận bầm dập rồi bị treo lên một lúc lâu đang ngất ở đó cũng chưa có tỉnh lại.
Giang Thần đứng lên đi về phía Tôn Diệu.
Tóm người kia từ trên đất lên, duỗi tay lấy kim bạc trong người của Tôn Diệu
ra.
Kim bạc vừa được lấy ra, cơn đau đớn của Tôn Diệu lúc này mới tiêu tan.
Giang Thần tóm chặt lấy tóc người kia, nhấc anh ta lên khỏi mặt đất, lạnh lùng nói: "Chính là mày đã tơ tưởng tới vợ tao?"
"Giang Thần, không, đại ca Giang... Tôi sai rồi, là tôi có mắt như mù không thấy núi Thái Sơn. Tôi không dám, tôi không dám nữa."
Tôn Diệu sợ rồi.
Đến cả Lâm Huyền cũng dám đánh, anh ta thật sự là không dám đụng tới.
Bốp!
Giang Thần vung tay tát một cái.
Mặt Tôn Diệu lập tức xuất hiện một dấu bàn tay đỏ ửng, đầu anh ta choáng váng, miệng cũng chảy máu, còn văng ra thêm mấy cái răng.
"Á..."
Tôn Diệu đau đớn hét lên, mặt mày nhăn nhó, vẻ mặt méo xệch đến đáng sợ.
Giang Thần ném người kia trên đất, hệt như ném một con chó.
Sau đó, anh đi về phía Lâm Huyền.
Tung một cước đạp lên người Lâm Huyền.
"Xin ngài, ngài tha mạng." Lâm Huyền bị đá gãy cằm, đau đến tan nát cõi lòng, đến cả nói chuyện cũng không còn trôi chảy được nữa.
"Lẽ ra tôi không muốn giết người, nhưng mà, là ông không có mắt. Ông chọc tôi thì được, đừng có chọc giận vợ của tôi."
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!