Nghe được cuộc gọi điện đó của Giang Thần.
Tôn Diệu suýt đã phát điên rồi.
Mẹ kiếp, đây, đây rốt cuộc là ai vậy.
Còn ra lệnh cho Tiêu Dao Vương tới dọn dẹp tàn cuộc?
Giang Thần đứng lên, nhìn Đường Tùng đang nằm trên đất, sau lại thoáng nhìn qua Tôn Diệu, lạnh lùng nói: "Trước khi em vợ tôi tỉnh lại, mang nó trở về nhà an toàn. Chuyện chỗ này không được nói nửa lời với người khác, nếu không, kết cục của Lâm Huyền chính là kết cục của anh."
Nói xong, Giang Thần xoay người rời đi.
Trong khoảnh khắc xoay người đi, tàn thuốc trong tay cũng ném chuẩn lên xác của Lâm Huyền.
"Hu hu..."
Giang Thần rời đi xong, Tôn Diệu bật khóc.
Anh ta là sợ quá nên khóc.
Anh ta lớn từng này tuổi lại chưa từng nhìn thấy cảnh tượng nào kinh khủng như thế này.
Anh ta chính là một tên công tử bột chính hiệu.
Giang Thần đã đi rồi, nhưng mà cơn sợ hãi trong lòng anh ta vẫn không có biến mất.
Anh ta phải mang Đường Tùng rời đi.
Nhưng mà, anh ta bị ngã gãy xương rồi, răng hàm cũng bị đánh rơi mất mấy cây, trong miệng đang toàn là máu.
Tôn Diệu cố sức đứng lên, vừa mới đứng được thì cổ chân đã truyền tới một cơn đau nhức, cả người lại lần nữa ngã phịch xuống đất.
"Hu hu hu..."
Anh ta sợ, lấy điện thoại ra gọi cho Tôn Thái Vân.
"Bố, con gặp rắc rối rồi. Con đang ở Thịnh Thế Vương Triều, bố, bố nhanh tới cứu con với."
Giang Thần rời khỏi Thịnh Thế Vương Triều xong bèn tới phòng khám phàm nhâ.
Anh không đi tìm Đường Sở Sở.
Bởi vì anh biết rõ, Tôn Diệu không còn dám có bất cứ ý đồ gì với Đường Sở Sở nữa, cô cũng sẽ nhanh chóng gọi lại cho anh bảo anh về thôi.
Mà phía Tiêu Dao Vương bên này sau khi nhận được điện thoại của Giang Thần đã lập tức nổi trận lôi đình.
Ông ta là Tiêu Dao Vương, được điều tới kế nhiệm chức vụ chủ soái của ngũ quân, chứ không phải tới để thu thập tàn cuộc cho Giang Thần.
"Lập tức phái binh lính tới Thịnh Thế Vương Triều. Còn nữa, điều tra Thịnh Thể Vương Triều có nguồn gốc như nào, ông chủ là ai cho tôi."
Tiêu Dao Vương rống lên.
Tiêu Dao Vương giận dữ, cả quân khu chấn động mạnh.
Hơn trăm chiếc xe quân đội lập tức được điều động, đồng thời còn khởi động hệ thống tình báo.
Lâm Huyền cũng là người có tiếng tăm ở Giang Trung này, có quá khứ đen tối, không sạch sẽ. Tiêu Dao Vương muốn điều tra ông ta cũng là chuyện quá đơn giản,
Còn chưa tới mười phút sau, tư liệu của Thịnh Thế Vương Triều cũng hiện ra ngay trước mặt của Tiêu Dao Vương.
Ông ta xem xong lại giận tím mặt, quát: "Phong tỏa Thịnh Thế Vương Triều lại cho tôi, những người có liên quan đều phải giam giữ hết, không chừa một ai cả, chuyện này coi như là lệnh của quân đội."
"Vâng."
Sau khi nhận được mệnh lệnh, quân khu lập tức hành động.
Bây giờ đang là giữa trưa.
Nhưng mà trên đường phố lại xuất hiện hơn trăm chiếc xe quân đội hùng mạnh, khí thế cuồn cuộn khiến mọi người đều chấn động.
"Chuyện gì thế này?"
"Diễn tập hả?"
Nhìn thấy xe quân đội dừng lại trước cửa Thịnh Thế Vương Triều, người dân qua đường cũng bắt đầu bàn tán sôi nổi.
"Tôi nghe nói là Thịnh Thế Vương Triều làm ăn bất chính."
"Đúng rồi đó, ông chủ của Thịnh Thế Vương Triều là Lâm Huyền, lúc trước làm rất nhiều chuyện xấu, bây giờ tẩy trắng xong xuôi cũng rất biết điều."
"Có câu quan mới lên thì phải làm này làm kia chứng tỏ thực lực, tôi thấy Tiêu Dao Vương là đang muốn bắt đầu với Lâm Huyền rồi."
Ở Thịnh Thế Vương Triều.
Phó tướng Hoắc Đông quân hàm một sao dưới trướng Tiêu Dao Vương dắt theo quân lính tiến vào trong Thịnh Thế Vương Triều.
Vừa tới nơi đã thấy bảo vệ và mấy tên côn đồ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!