Nhớ tới chuyện xảy ra trước đó, trong lòng anh ta vẫn còn kinh hãi không
thôi.
"Thành công không có, thất bại lại có thừa." Tôn Thái Vân tức giận mắng: "Rốt cuộc mày đã đắc tội với ai chứ, như thế nào cũng phải nói cho bố biết."
"Là, là Giang Thần, chồng của Đường Sở Sở. Bố, bố đừng nói chuyện này ra ngoài, Giang Thần nói nếu để lọt tới tai người ngoài dù chỉ một chút, thì kết cục của Lâm Huyền sẽ chính là kết cục của con đó."
Nghe thế, Tôn Thái Vân lập tức cau mày.
Ông ta còn tưởng là nhân vật tầm cỡ nào, không ngờ lại là tên rác rưởi Giang Thần đó?
Anh không phải là đang ở rể nhà họ Đường đó sao?
Làm sao có thể có năng lực to lớn như vậy được?
Làm sao còn có thể sai khiến Tiêu Dao Vương tới thu dọn hậu quả chứ?
Lúc này đây, Tôn Thái Vân mải mê suy nghĩ, cảm thấy rất khó hiểu. Ông ta không nghĩ ra được một tên đi ở rể nhà vì sao lại có năng lực kinh khủng như vậy được?
Nhưng mà, ông ta biết rõ chuyện hôm nay nhất định không được truyền đi ra ngoài, nếu không thì nhà họ Tôn cũng xong đời.
Lâm Huyền là ai chứ?
Là vua ngầm của Giang Trung này, tài sản còn khổng lồ gấp mấy lần so với bốn gia tộc lớn. Bây giờ còn bị giết chết như giết chó, nhà họ Tôn của ông ta lại càng làm sao sánh được với Lâm Huyền có thế lực lớn như vậy.
"Vô dụng"
Tôn Thái Vân tức giận mắng to: "Nhanh đưa Đường Tùng trở về cho bố, đích thân đi xin lỗi, nhất định phải được Đường Sở Sở tha thứ. Không được, tự bố đi tới đó..."
Quân đội điều động, phong tỏa Thịnh Thế Vương Triều, bắt giữ không ít người.
Chuyện này đã tạo thành một cơn chấn động ở Giang Trung.
"Ba trận hỏa hoạn trong lúc Tiêu Dao Vương nhậm chức, trận thứ nhất đã thiêu cháy người Lâm Huyền."
"Tôi nghe nói, chuyện làm ăn của Lâm Huyền đã không chân chính từ lâu, mấy năm này cũng mất công tẩy trắng, ông ta cũng bắt đầu con đường làm ăn chân chính, cơ mà ông ta đã gánh theo biết bao mạng người, vận đen không hề nhỏ.".
"Ha ha, đúng thật là sảng khoái đã đời, cuối cùng tên giang hồ Lâm Huyền cũng thành cá lọt lưới, cho dù lần này ông ta không bị bắn chết thì nửa đời còn lại cũng rục xương trong tù."
Đám người Giang Trung bàn luận sôi nổi.
Mà những gia tộc lớn thì đều căn dặn người nhà rằng thời gian này bọn họ phải an phận một chút, nhất định không được gây chuyện, không được chọc đến Tiêu Dao Vương, tránh đem lại rắc rối cho dòng họ.
Nhà Đường Sở Sở.
Cả nhà ngồi trên ghế sô pha ngoài phòng khách.
Cũng chẳng có ai nói gì, không khí có chút kỳ lạ.
Đường Sở Sở ngồi trên ghế sô pha, nhìn cô như người mất đi tinh thần, gương mặt còn vương nước mắt, bộ dạng cô trông thật nhếch nhác.
Thấy cô như vậy, trong lòng Hà Diễm Mai cũng cảm thấy không đành.
Mặc dù mấy năm nay Đường Sở Sở đã khiến bà ta phải chịu biết bao sự nhục mạ, khinh khi.
Khiến bà ta không thể ngẩng đầu lên trước mặt người ngoài.
Nhưng Đường Sở Sở vẫn luôn rất ngoan ngoãn, rất hiểu chuyện.
Bà ta không nhịn được mà an ủi: "Sở Sở, mẹ cũng là không còn cách nào khác, nếu con không ly hôn với Giang Thần thì Tôn Diệu sẽ không dùng mối quan hệ của nhà họ Tôn để cứu em trai con, con không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho em, với lại ở với Tôn Diệu sẽ vững mạnh hơn so với sống chung với Giang Thần, mẹ là người từng trải, mẹ không muốn tương lai của con giống mẹ, cả đời không thể ngẩng cao đầu với ai."
Hà Diễm Mai không nói thì còn đỡ, vừa nói, Đường Sở Sở đã lại cảm thấy đau lòng mà òa khóc.
"Cộc cộc."
Bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên.
"Ngô Mẫn, ra mở cửa đi."
"Vâng, mẹ."
Ngô Mẫn đứng dậy đi ra mở cửa.
Một người đàn ông trung niên mặc đồ vest đứng ở cửa, cà vạt và các tay áo bị cởi ra, bộ dạng rất nhếch nhác.
Trên lưng ông ta còn công theo một người: "Đường, Đường Tùng."
Thấy người trên lưng Tôn Thái Vân chính là Đường Tùng, Ngô Mẫn lập tức hét to.
Rồi cô ta lập tức mời Tôn Thái Vân vào trong nhà: "Mau, mau vào trong."
Tôn Thái Vân cũng theo Đường Tùng đi vào trong.
Qua một hồi lâu, cuối cùng Đường Tùng cũng tỉnh lại rồi.
Mặc dù cậu ta bị đánh cho tơi tả nhưng bạn thuộc hạ của Lâm Huyền cũng biết chừng mực, không đánh vào xương mà chỉ toàn là vết thương ngoài da.
Tôn Thái Vân đặt Đường Tùng nằm lên trên ghế sô pha.
"Đường Tùng." Thấy bộ dạng hiện giờ của Đường Tùng, Ngô Mẫn lập tức khóc thành tiếng.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!