Tê Thiên chú ý đến, trước ngực người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng có đeo một tấm thẻ nhỏ, trên đó viết mấy chữ “chủ nhiệm Lưu” của phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú.
Lão Liễu vừa nghe thấy chủ nhiệm Lưu nói câu rời khỏi bệnh viện thì luống cuống ngay lập tức, vội vàng tiến lên giải thích nói: "Chủ nhiệm Lưu, chúng tôi không thể xuất viện được. đâu, với tình trạng của con gái tôi, có thể chuyển biến xấu bất cứ lúc nào, bắt buộc phải ở lại bệnh viện!"
Chủ nị Lưu hừ lạnh: "Tình trạng của con gái ông có liên quan gì đến tôi? Cũng bởi vì có các người nên đã ảnh hưởng đến rất nhiều bệnh nhân khác! Chúng tôi nhận được không ít khiếu nại, các người lập tức rời khỏi đây đi!"
Lão Liễu nhìn qua Triệu Thành đang đứng bên cạnh chủ nhiệm Lưu một cái, giận dữ hét lên: "Điều này không công bằng! Chủ nhiệm Lưu, tất cả đều là do tên này dẫn người tới gây sự! Chúng tôi là người bị hại, dựa vào đâu mà ép chúng tôi rời khỏi đây?”
Trên mặt chủ nhiệm Lưu hiện lên vẻ nghiêm túc: “Ồ? Ý ông là cậu Triệu Thành đến để gây sự? Thật ngại quá, nói chuyện phải có chứng cớ, từ giờ trở đi, phòng bệnh này thuộc về cậu Triệu Thành rồi, các người mau rời khỏi đây đi, đừng ép tôi gọi người đến ném hết đồ đạc ra ngoài!"
Lão Liễu nhìn thái độ này của chủ nhiệm Lưu, tức giận đến run cả người: "Các người... Các người đang ức hiếp người quá đáng!”
Triệu Thành cười lạnh: "Đúng vậy, đúng là ức hiếp người đó, ông có thể làm gì được tôi? Nói cho ông biết, chơi với tôi à, một tay tôi cũng có thể bóp chết các người!"
Tê Thiên mở miệng nói: "Chủ nhiệm Lưu đúng không, ông làm như vậy, hình như không đúng với quy định!"
Chủ nhiệm Lưu nhướng mày: "Cậu là cái thá gì? Cũng xứng nói với tôi những điều này sao”
Triệu Thành ở bên cạnh móc mỉa: "Chủ nhiệm Lưu, đây chính là người mà tôi nói cho ông đó, là tên tội phạm phải đi cải tạo, đũa mốc chòi mâm son bám víu vào nhà họ Thẩm đó!”
“ỒI” Chủ nhiệm Lưu cố ý kéo dài âm lượng: "Thì ra là người của nhà họ Thẩm, khó trách dám nói tôi làm việc không đúng quy tắc, thế nhưng đây là chỗ của nhà họ Kiều! Thế lực của nhà Thẩm cậu cũng không chen vào được nơi này đâu! Nhà họ Kiều cũng không cần phải nể mặt nhà họ Thẩm, cho nên, một người mới từ trong tù ra thì hãy ngoan ngoãn ngậm miệng lại đi, đừng tới chỗ tôi tìm cảm giác tồn tại, hiểu chưa?"
Chỗ của nhà họ Kiều?
Tê Thiên nhíu mày, gọi một cuộc điện thoại tới chỗ Kiều Lăng.
"Tôi là Tê Thiên, tôi đang ở bệnh viện Nhân dân số hai, phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú có một người họ Lưu làm việc rất khó coi."
Tê Thiên lời ít ý nhiều, trực tiếp biểu đạt suy nghĩ của mình.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!