Khuôn mặt tuấn tú của Tần Lý âm u đến mức tưởng chừng như giây tiếp theo sẽ nổi sấm sét ầm ầm, mặt Trình Mộc Quân dại ra, chẳng biết mọi chuyện rốt cuộc sẽ phát triển thế nào tiếp theo.
Trình Mộc Quân: “Hệ thống, thanh tiến trình.”
“Không giảm.”
Rất tốt, còn ổn là còn gỡ.
Trình Mộc Quân duy trì bất động, trong lòng đang vô cùng nôn nóng, hận không thể thay thế Tần Lý đi lên bế Tống Cảnh Thần như bế công chúa, sau đó trao một nụ hôn tràn ngập xin lỗi và đau lòng.
Có lẽ nóng ruột của Trình Mộc Quân thật sự lây nhiễm cho Tần Lý.
Hắn khom lưng, dưới ánh mắt mong chờ của Trình Mộc Quân tiện tay nâng Tống Cảnh Thần vừa mới bị hắn vô tình đẩy ngã trên đất lên, đặt anh ngồi vào ghế trống bên cạnh.
Động tác tùy ý như thể đặt một chiếc vali.
Trình Mộc Quân: “……” Xong đời, cậu gần như nghe thấy âm thanh thanh tiến trình rên rỉ.
Nhưng hết thảy còn chưa kết thúc, Trình Mộc Quân bị hắn kéo dậy ôm lấy thắt lưng đi thẳng ra khỏi phòng.
“Chờ ——” Du Thiếu Ninh chật vật đứng lên đuổi theo vài bước nhưng chỉ có thể nhìn theo Tần Lý và Trình Mộc Quân cùng nhau biến mất.
Hắn đứng ở cửa, nhìn theo bóng dáng thân mật của hai người lại cảm thấy có chút trống vắng, cõi lòng khó chịu.
Nhưng mà…
Hắn không có lý do gì để đuổi theo.
Du Thiếu Ninh trở lại phòng nặng nề ngồi xuống, cầm lấy chai rượu trên bàn nốc một hơi cạn sạch.
Những người trong phòng đều là người hóng hớt không chê chuyện lớn, rất nhanh đã phấn kích.
Không lâu sau Du Thiếu Ninh đã gục ngã.
Tống Cảnh Thần đang ở nhờ nhà Tần Lý đương nhiên gánh vác trách nhiệm đưa Du Thiếu Ninh về nhà.
Anh đỡ Du Thiếu Ninh gọi xe taxi rồi ném người vào ghế sau. Sau khi cởi một hồi men say của Trình Mộc Quân lại dâng lên, thấy quần áo của Tần Lý cực kỳ chướng mắt.
Ngón tay trái của cậu hơi run lên một chút, rốt cuộc không đè được cơn bệnh tái phát. Bóng người triền miên bên trong dừng lại, tách ra, rồi lại triền miên, thay đổi phương thức khác, âm thanh hàn khàn vang lên: “Ôm chặt vào.”
Men rượu vất vả lắm mới tản đi lại lần nữa ùn ùn kéo đến như vũ bão, Trình Mộc Quân hoàn toàn đắm chìm say mê, lý trí gì sửa chữa gì hết thảy đều vứt lên chín tầng mây.
Xe chạy được nửa đường Du Thiếu Ninh như chó chết hình như tỉnh rượu một chút, hắn ngồi dậy nhìn ra cửa sổ bắt đầu lầm bầm lầu bầu. Tần Lý trầm mặc vài giây: “Cảnh Thần.”
“Cứ cảm thấy có gì đó không ổn, Tần Lý không hề rời khỏi trợ lý Trình… Không thể thế được, trợ lý Trình cậu ấy…” Trình Mộc Quân khóc không ra nước mắt lại phải cố che giấu, giờ phút này Tần Lý còn không biết thức thời mà mở miệng.
Tống Cảnh Thần dường như cũng không để ý Du Thiếu Ninh say rượu lảm nhảm, ngơ ngẩn xuất thần hồi lâu lại đột nhiên hỏi một câu. Điều duy nhất có thể thấy được có thể chạm vào chỉ là người trước mắt mà thôi.
“Trợ lý Trình làm sao?” Một tiếng thở dài vang lên, hệ thống không có hé răng, trực tiếp mở thanh tiến độ ra.
“Cậu ấy…” Du Thiếu Ninh nói một nửa đột nhiên ngừng lại, dù ý thức đang mơ hồ hắn vẫn cảm thấy không thể nói lung tung: “Đây là bí mật, không thể nói bậy.” Phòng tắm có diện tích không hề nhỏ bỗng trở nên chật hẹp.
Trút bỏ xiềng xích của lớp vỏ ngoài văn minh, thân hình cơ bắp hoàn mỹ của Tần Lý càng khiến người ta cảm thấy thêm phần áp bức. Con số 50% tàn khốc chọc vào hai mắt khiến cậu sắp tắt thở.
Thắng lợi đã gần trong gang tấc rồi thế mà tiến độ lại tụt xuống 50%?
Tống Cảnh Thần rủ mắt xuống, không hỏi thêm câu nào. Hệ thống: “Những thứ tốt đẹp?”
***
Vừa được nhắc nhở Trình Mộc Quân liền nhớ lại một ít chi tiết của ngày hôm qua, cậu hơi áy náy: “Thôi, tới đâu hay tới đó, chuyện đã vậy rồi chi bằng nhớ kỹ những thứ tốt đẹp, đừng giận nhé, ngoan.”
Trình Mộc Quân bị Tần Lý nhét vào ghế sau, hắn gọi tài xế đến đây sau đó đóng sầm cửa xe, một loạt động tác như nước chảy mây trôi. Chiếc áo quá nặng nên thùng rác nhỏ không chịu được đã ngã ập xuống đất lăn một vòng.
Cũng may buổi sáng người giúp việc đã đổ hết rác nên bên trong cũng không còn gì, đỡ phải dọn dẹp.
Nếu không phải toàn bộ hành trình không thèm nói lời nào, động tác đóng cửa xe cực kỳ hung hăng thì hoàn toàn không nhận ra hắn có gì không ổn…
Mới là lạ. Trình Mộc Quân tiện tay lấy một chai rượu whisky từ tủ lạnh ô tô ra, lại lấy thêm ly thủy tinh, không thèm cho thêm đá lạnh mà cứ thế trực tiếp uống. Tần Lý đỡ Trình Mộc Quân lên phòng ngủ.
Trình Mộc Quân chăm chú nhìn sườn mặt Tần Lý, nếu không phải cậu sợ mình OOC quả thực hận không thể nhào lên nắm cổ áo hắn điên cuồng chất vấn hắn nổi điên cái gì. Hệ thống hối hận, đáng ra nó không nên khơi mào cái đề tài này, nó tự kỷ không thèm nói lời nào vứt ra thanh tiến trình, quyết định để thanh tiến trình đến dạy dỗ Trình Mộc Quân.
Từ việc Tần Lý hung hăng xốc Du Thiếu Ninh lên đến việc ôm lấy vai cậu đi thẳng đến bãi đỗ xe sau đó gọi điện thoại bảo tài xế đến đây cho thấy, hắn hoàn toàn không hề say xỉn. Trình Mộc Quân hít thở có hơi khó khăn, không biết là vì hơi nước bốc lên trong phòng tắm hay vì…
Nhưng nếu Tần Lý không say thì phải giải thích hành vi hắn bỏ lại Tống Cảnh Thần và kéo tay cậu bỏ đi như thế nào đây? Tiếng nước tí tách tí tách nhỏ giọt lên thềm, không bao lâu lại có âm thanh khác vang lên chồng chéo vào đó. Lý trí của Trình Mộc Quân đã bắt đầu choáng váng, thân thể không chịu khống chế.
Cậu ngồi ngơ ngẩn ở mép giường sau đó nhìn Tần Lý nửa ngồi xổm xuống, giơ tay đáp xuống cúc áo sơ mi của mình.
Quên đi, mấy cái đó không quan trọng, quan trọng là tiến độ sửa chữa cốt truyện của cậu. Du Thiếu Ninh nói một nửa đột nhiên ngừng lại, dù ý thức đang mơ hồ hắn vẫn cảm thấy không thể nói lung tung: “Đây là bí mật, không thể nói bậy.”
Trình Mộc Quân run giọng hỏi: “Hệ thống, thanh tiến độ của tôi ra sao rồi.” Nếu không phải toàn bộ hành trình không thèm nói lời nào, động tác đóng cửa xe cực kỳ hung hăng thì hoàn toàn không nhận ra hắn có gì không ổn…
Một tiếng thở dài vang lên, hệ thống không có hé răng, trực tiếp mở thanh tiến độ ra. Tần Lý ngẩng đầu, mái tóc đã chải gọn gàng do tranh chấp trong club đã trở nên hơi lộn xộn, vài sợi tóc lòa xòa trước trán che đi ánh mắt nguy hiểm.
Trình Mộc Quân sửng sốt một chút, vụng dại vươn tay bắt lấy cổ tay hắn: “Anh làm gì vậy?”
Hai mắt Trình Mộc Quân tối sầm lại xém nữa ngất xỉu.
Con số 50% tàn khốc chọc vào hai mắt khiến cậu sắp tắt thở.
Thắng lợi đã gần trong gang tấc rồi thế mà tiến độ lại tụt xuống 50%? Hai mắt Trình Mộc Quân tối sầm lại xém nữa ngất xỉu.
Trình Mộc Quân khóc không ra nước mắt lại phải cố che giấu, giờ phút này Tần Lý còn không biết thức thời mà mở miệng. Từ việc Tần Lý hung hăng xốc Du Thiếu Ninh lên đến việc ôm lấy vai cậu đi thẳng đến bãi đỗ xe sau đó gọi điện thoại bảo tài xế đến đây cho thấy, hắn hoàn toàn không hề say xỉn. Cậu gọi một tiếng hệ thống bị nhốt trong phòng tối từ đêm qua mới được thả ra.
“Trình Mộc Quân.”
Nghe thấy âm thanh lãnh đạm của Tần Lý lửa giận của Trình Mộc Quân bỗng nhiên xông thẳng lên đỉnh đầu, cậu chưa kịp nghĩ nhiều đã thốt ra: “Đừng nói chuyện với tôi.” Cậu chăm chú nhìn chiếc áo hoodie một lúc vẫn cảm thấy không vừa mắt, tóm lấy áo tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh giường.
Vừa mới nói xong Trình Mộc Quân đã hối hận. Hệ thống tức ói nhưng lại không thể làm gì khác.
OOC rồi… Tần Lý nhanh tay lẹ mắt kéo Trình Mộc Quân lại, ôm lấy eo cậu, hơi dùng sức khiến người vững vàng dán vào lồng ngực mình.
Bắt một AI thừa nhận mình có BUG quả thực chẳng khác gì bắt người thường thừa nhận đầu óc mình có bệnh, là loại ngôn ngữ có tính sỉ nhục cực kỳ cao.
Quả nhiên Trình Mộc Quân vừa hít sâu quay đầu qua liền đối diện với ánh mắt ngỡ ngàng của Tần Lý.
Những năm gần đây cậu chưa từng dùng giọng điệu này nói chuyện với hắn.
Trình Mộc Quân chăm chú nhìn sườn mặt Tần Lý, nếu không phải cậu sợ mình OOC quả thực hận không thể nhào lên nắm cổ áo hắn điên cuồng chất vấn hắn nổi điên cái gì.
Xong đời.
Trình Mộc Quân nhập nhèm đáp lời: “Ừm.”
Trình Mộc Quân than khóc trong lòng, vẻ mặt đanh lại, dùng hết khả năng tự chủ của mình để duy trì thiết lập nhân vật nhập diễn.
Cậu cười khổ một tiếng: “Hiện tại tôi không muốn nói chuyện với ngài, để tôi bình tĩnh một chút được không?” Tống Cảnh Thần dường như cũng không để ý Du Thiếu Ninh say rượu lảm nhảm, ngơ ngẩn xuất thần hồi lâu lại đột nhiên hỏi một câu. Cậu nhíu mày: “Ai chọn cho anh?”
Trình Mộc Quân sau khi nói xong còn lo lắng Tần Lý sẽ hỏi thêm, hiện tại cậu thấy rất phiền, tiến độ bỗng nhiên bị trừ mất đã kích hoạt mặt tối trong tính cách của cậu. Tần Lý khom lưng kề sát vành tai phiếm hồng của người phía dưới, thấp giọng nói: “Ngày thường sao không thấy cậu nhõng nhẽo như vậy.”
Cảm giác mọi thứ không kiểm soát được khiến Trình Mộc Quân muốn phát bệnh, hơn nữa Tần Lý trước mắt còn đang mặc chiếc áo hoodie đen không biết từ đâu ra càng khiến triệu chứng của cậu tăng lên gấp bội. Hệ thống: “Ha, cậu còn nhớ tôi tồn tại à, ngày hôm qua tôi điên cuồng cảnh cáo cậu mà cậu mắt điếc tai ngơ.”
Nhưng lý trí nhắc nhở cậu phát bệnh sẽ chỉ khiến sự tình càng trở nên hỏng bét, thế nên cậu chỉ có thể lựa chọn tạm thời trốn tránh. “Trợ lý Trình, hôm nay cậu cứ nghỉ ngơi một ngày, tôi sẽ thu xếp để người khác xử lý công việc.”
Trình Mộc Quân tiện tay lấy một chai rượu whisky từ tủ lạnh ô tô ra, lại lấy thêm ly thủy tinh, không thèm cho thêm đá lạnh mà cứ thế trực tiếp uống. Trình Mộc Quân sau khi nói xong còn lo lắng Tần Lý sẽ hỏi thêm, hiện tại cậu thấy rất phiền, tiến độ bỗng nhiên bị trừ mất đã kích hoạt mặt tối trong tính cách của cậu.
Tần Lý mở miệng nhưng vẫn không lên tiếng ngăn cản. Xe chạy được nửa đường Du Thiếu Ninh như chó chết hình như tỉnh rượu một chút, hắn ngồi dậy nhìn ra cửa sổ bắt đầu lầm bầm lầu bầu.
Cả hai vẫn duy trì bầu không khí im lặng như thế suốt đường về nhà.
Lúc Trình Mộc Quân nén được ý muốn phát bệnh cũng là lúc chiếc xe dừng lại.
Tần Lý xuống xe trước, ngay sau đó lại vòng qua bên này mở cửa xe, vươn tay.
Trình Mộc Quân khó hiểu chớp mắt, ngày thường toàn do cậu mở cửa cho Tần Lý đấy, mới chơi đồ à? Dù cậu đã kìm nén được ý muốn phát bệnh nhưng trong lòng vẫn có chút oán giận. Cậu ngẩng đầu hấp hối giãy giụa: “Anh…”
Cậu nhìn chằm chằm bàn tay Tần Lý một lát đột nhiên kỳ quái nói một câu: “Không cần phiền đến chủ tịch Tần.” Nói rồi bước thẳng xuống xe không nắm tay Tần Lý. Cánh cửa ngăn đột nhiên bị kéo mở, Tần Lý đặt người lên bệ rửa mặt, lúc này mới ngăn được oán giận của Trình Mộc Quân.
Vừa đặt chân xuống đất Trình Mộc Quân bèn cảm thấy không ổn, hai chân cậu mềm nhũn như giẫm lên mây, ngay sau đó đầu gối vô lực khuỵu xuống, xém nữa quỳ thẳng trên đất.
“Ôi.” Đầu bên kia truyền đến một âm thanh quen thuộc.
Tần Lý nhanh tay lẹ mắt kéo Trình Mộc Quân lại, ôm lấy eo cậu, hơi dùng sức khiến người vững vàng dán vào lồng ngực mình.
“Cậu say.” Giọng hắn bình thản không gợn sóng, đơn giản trần thuật.
“……” Trình Mộc Quân không mạnh miệng, cũng thôi làm mình làm mẩy, thành thật để Tần Lý ôm cậu vào phòng.
Dù sao hiện giờ Tống Cảnh Thần cũng không ở đây, làm càn một chút chắc không ảnh hưởng gì đến cốt truyện. Trình Mộc Quân cười khẽ: “Chọc cậu chơi thôi.
Nhưng mà việc này rốt cuộc là sao? Chương trình thiết kế của cậu có BUG đúng không?”
Tần Lý đỡ Trình Mộc Quân lên phòng ngủ. Giọng điệu của Trình Mộc Quân cuối cùng cũng dao động, nghe có vẻ vô cùng kinh ngạc. Trình Mộc Quân bị Tần Lý nhét vào ghế sau, hắn gọi tài xế đến đây sau đó đóng sầm cửa xe, một loạt động tác như nước chảy mây trôi.
Lý trí của Trình Mộc Quân đã bắt đầu choáng váng, thân thể không chịu khống chế.
Cậu ngồi ngơ ngẩn ở mép giường sau đó nhìn Tần Lý nửa ngồi xổm xuống, giơ tay đáp xuống cúc áo sơ mi của mình. Nhưng nếu Tần Lý không say thì phải giải thích hành vi hắn bỏ lại Tống Cảnh Thần và kéo tay cậu bỏ đi như thế nào đây?
Các khớp ngón tay rõ ràng mạnh mẽ lần lượt cởi bỏ từng cúc áo, tốc độ rất nhanh. Cảm giác mọi thứ không kiểm soát được khiến Trình Mộc Quân muốn phát bệnh, hơn nữa Tần Lý trước mắt còn đang mặc chiếc áo hoodie đen không biết từ đâu ra càng khiến triệu chứng của cậu tăng lên gấp bội.
Trình Mộc Quân sửng sốt một chút, vụng dại vươn tay bắt lấy cổ tay hắn: “Anh làm gì vậy?” Trình Mộc Quân than khóc trong lòng, vẻ mặt đanh lại, dùng hết khả năng tự chủ của mình để duy trì thiết lập nhân vật nhập diễn.
Cậu cười khổ.
Tần Lý ngẩng đầu, mái tóc đã chải gọn gàng do tranh chấp trong club đã trở nên hơi lộn xộn, vài sợi tóc lòa xòa trước trán che đi ánh mắt nguy hiểm.
“Giúp cậu tắm rửa.” Tần Lý tạm dừng một chút: “Hay là cậu muốn để người đầy mùi rượu đi ngủ?”
Đương nhiên trợ lý Trình hay bắt bẻ không thể chịu được phương án sau, cậu chớp mắt sau đó buông lỏng lực tay. Nghe thấy âm thanh lãnh đạm của Tần Lý lửa giận của Trình Mộc Quân bỗng nhiên xông thẳng lên đỉnh đầu, cậu chưa kịp nghĩ nhiều đã thốt ra: “Đừng nói chuyện với tôi.”
Sau khi cởi một hồi men say của Trình Mộc Quân lại dâng lên, thấy quần áo của Tần Lý cực kỳ chướng mắt.
Ngón tay trái của cậu hơi run lên một chút, rốt cuộc không đè được cơn bệnh tái phát. Trình Mộc Quân ngơ ngác ngồi một lát, sau đó giơ tay bưng kín mặt, không thể tin nổi dưới cơn say rượu mình đã gây ra những chuyện gì.
“Quần áo ở đâu ra?”
Tần Lý ngẩng đầu lên, rất hiển nhiên hắn sửng sốt, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc và đôi mắt tối tăm của Trình Mộc Quân hắn lại vô thức giải thích: “Hôm nay vừa mới xuống sân bay bọn họ đã đến kéo tôi đi ăn sinh nhật Cảnh Thần.
Quần áo tôi mang đều là tây trang, bọn họ nói mặc vậy đến club rất kỳ cục nên dẫn tôi đi thay đồ.”
Trình Mộc Quân hoàn toàn không quan tâm đến mấy thứ này, điều cậu để ý duy nhất là bộ quần áo ngu ngốc không hề hợp với Tần Lý này là do đồ ngu nào chọn ra. Trình Mộc Quân: “Hệ thống, tiến độ của tôi thế nào.”
Cậu nhíu mày: “Ai chọn cho anh?”
Tần Lý trầm mặc vài giây: “Cảnh Thần.”
“Cởi.”
Trình Mộc Quân nói cực kỳ ngắn gọn dứt khoát.
“……” Tần Lý chỉ do dự một giây đồng hồ liền đứng dậy nhanh nhẹn cởi áo. Toàn bộ quá trình Tần Lý đều không có ý kiến gì, chỉ dùng đôi mắt sâu thẩm nhìn Trình Mộc Quân không rời, sau đó lại đỡ người suýt ngã quỵ một phen.
Trình Mộc Quân híp mắt nhìn chằm chằm vào cơ bụng hoàn hảo màu mật ong đang đung đưa trước mặt.
Quần áo rơi xuống bên cạnh giường tạo ra một luồng khí nhỏ.
Cậu chăm chú nhìn chiếc áo hoodie một lúc vẫn cảm thấy không vừa mắt, tóm lấy áo tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh giường.
Chiếc áo quá nặng nên thùng rác nhỏ không chịu được đã ngã ập xuống đất lăn một vòng.
Cũng may buổi sáng người giúp việc đã đổ hết rác nên bên trong cũng không còn gì, đỡ phải dọn dẹp. Lá gan không tồn tại của hệ thống bị mấy lời này dọa cho vỡ ra, hốt hoảng nói: “Cậu đừng xằng bậy! Cơ hội sửa chữa có một lần thôi, làm bậy là toi đó!”
Toàn bộ quá trình Tần Lý đều không có ý kiến gì, chỉ dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn Trình Mộc Quân không rời, sau đó lại đỡ người suýt ngã quỵ một phen.
“Tôi đưa cậu đi tắm.”
Cả người Trình Mộc Quân bay lên trên, tư duy rối nùi một cục chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất: Tần Lý anh ôm công chúa giỏi như vậy sao lúc nãy lại không ôm bạch nguyệt quang?
Hơi nước tràn ngập trong nhà tắm, dòng nước ấm áp xối xuống làn da đưa lý trí Trình Mộc Quân quay về một chút.
Cậu nhìn Tần Lý đứng thoát y ở bên ngoài muộn màng hỏi một câu: “Tôi tắm anh cởi quần làm gì?”
Tần Lý như chẳng hề nghe thấy không trả lời, hắn mở cửa kính trực tiếp đi vào. Trình Mộc Quân run giọng hỏi: “Hệ thống, thanh tiến độ của tôi ra sao rồi.”
Phòng tắm có diện tích không hề nhỏ bỗng trở nên chật hẹp.
Trút bỏ xiềng xích của lớp vỏ ngoài văn minh, thân hình cơ bắp hoàn mỹ của Tần Lý càng khiến người ta cảm thấy thêm phần áp bức.
Trình Mộc Quân hít thở có hơi khó khăn, không biết là vì hơi nước bốc lên trong phòng tắm hay vì… Trình Mộc Quân: “Thì, Tần Lý, rất đẹp.”
Sắc đẹp tập kích gần trong gang tấc. Tống Cảnh Thần đang ở nhờ nhà Tần Lý đương nhiên gánh vác trách nhiệm đưa Du Thiếu Ninh về nhà.
Anh đỡ Du Thiếu Ninh gọi xe taxi rồi ném người vào ghế sau.
Cậu ngẩng đầu hấp hối giãy giụa: “Anh…”
Tần Lý nhéo cằm cậu, dùng môi ngăn chặn lời muốn nói.
Ầm một tiếng.
Men rượu vất vả lắm mới tản đi lại lần nữa ùn ùn kéo đến như vũ bão, Trình Mộc Quân hoàn toàn chìm đắm say mê, lý trí gì sửa chữa gì hết thảy đều vứt lên chín tầng mây. Trình Mộc Quân khó hiểu chớp mắt, ngày thường toàn do cậu mở cửa cho Tần Lý đấy, mới chơi đồ à? Dù cậu đã kìm nén được ý muốn phát bệnh nhưng trong lòng vẫn có chút oán giận.
Điều duy nhất có thể thấy được có thể chạm vào chỉ là người trước mắt mà thôi.
Tiếng nước tí tách tí tách nhỏ giọt lên thềm, không bao lâu lại có âm thanh khác vang lên chồng chéo vào đó. Tần Lý chỉ do dự một giây đồng hồ liền đứng dậy nhanh nhẹn cởi áo.
“Ưm, không được, choáng quá tôi không đứng nổi, anh nhanh lên……”
Bóng người triền miên bên trong dừng lại, tách ra, rồi lại triền miên, thay đổi phương thức khác nhau, giọng nói khàn khàn vang lên: “Ôm chặt vào.” Tần Lý như không hề nghe thấy không trả lời, hắn mở cửa kính trực tiếp tiếp đi vào.
“Không được, tôi uống say, chân không có lực.”
Cánh cửa ngăn đột nhiên bị kéo mở, Tần Lý đặt người lên bệ rửa mặt, lúc này mới ngăn được oán giận của Trình Mộc Quân.
Tần Lý khom lưng kề sát vành tai phiếm hồng của người phía dưới, thấp giọng nói: “Ngày thường sao không thấy cậu nhõng nhẽo như vậy.”
Đổi lấy là một vết cào mềm mại trên lưng.
Sáng sớm ngày hôm sau. Trình Mộc Quân: “Sao tiến độ lại về như cũ rồi?”
Phòng ngủ thiếu ánh sáng vang lên tiếng chuông, một cánh tay vươn từ trong chăn ra sờ soạng nửa ngày mới tìm được di động từ đống quần áo ném ở mép giường. Trình Mộc Quân không mạnh miệng, cũng thôi làm mình làm mẩy, thành thật để Tần Lý ôm cậu vào phòng.
Dù sao hiện giờ Tống Cảnh Thần cũng không ở đây, làm càn một chút chắc không ảnh hưởng gì đến cốt truyện.
Một giọng nói hơi khản vang lên: “Alo, xin chào.”
Đầu bên kia truyền đến một âm thanh quen thuộc.
“Trợ lý Trình, hôm nay cậu cứ nghỉ ngơi một ngày, tôi sẽ thu xếp để người khác xử lý công việc.”
Quả nhiên Trình Mộc Quân vừa hít sâu quay đầu qua liền đối diện với ánh mắt ngỡ ngàng của Tần Lý.
Những năm gần đây cậu chưa từng dùng giọng điệu này nói chuyện với hắn.
Trình Mộc Quân nhập nhèm đáp lời: “Ừm.”
Cúp máy.
Ba phút sau cậu đột nhiên ngồi dậy, hoảng hốt nhìn một vòng xung quanh, ký ức đêm qua lũ lượt ùa về trong tâm trí.
Trình Mộc Quân ngơ ngác ngồi một lát, sau đó giơ tay bưng kín mặt, không thể tin nổi dưới cơn say rượu mình đã gây ra những chuyện gì.
Trình Mộc Quân: “Hệ thống, tiến độ của tôi thế nào.”
Cậu gọi một tiếng hệ thống bị nhốt trong phòng tối từ đêm qua mới được thả ra.
Hệ thống: “Ha, cậu còn nhớ tôi tồn tại à, ngày hôm qua tôi điên cuồng cảnh cáo cậu mà cậu mắt điếc tai ngơ.”
Vừa được nhắc nhở Trình Mộc Quân liền nhớ lại một ít chi tiết của ngày hôm qua, cậu hơi áy náy: “Thôi, tới đâu hay tới đó, chuyện đã vậy rồi chi bằng nhớ kỹ những thứ tốt đẹp, đừng giận nhé, ngoan.” Cả hai vẫn duy trì bầu không khí im lặng như thế suốt đường về nhà.
Lúc Trình Mộc Quân nén được ý muốn phát bệnh cũng là lúc chiếc xe dừng lại.
Hệ thống: “Những thứ tốt đẹp?” Tống Cảnh Thần rủ mắt xuống, không hỏi thêm câu nào.
Trình Mộc Quân: “Thì, Tần Lý, rất đẹp.”
Hệ thống hối hận, đáng ra nó không nên khơi mào cái đề tài này, nó tự kỷ không thèm nói lời nào vứt ra thanh tiến trình, quyết định để thanh tiến trình đến dạy dỗ Trình Mộc Quân.
“Tình huống như thế nào?”
Giọng điệu của Trình Mộc Quân cuối cùng cũng dao động, nghe có vẻ vô cùng kinh ngạc.
Hệ thống lên tinh thần: “Có phải lại bị trừ hay không?” Trình Mộc Quân hoàn toàn không quan tâm đến mấy thứ này, điều cậu để ý duy nhất là bộ quần áo ngu ngốc không hề hợp với Tần Lý này là do đồ ngu nào chọn ra.
Trình Mộc Quân: “Sao tiến độ lại về như cũ rồi?”
Hệ thống lúc này mới phát hiện ra thanh tiến độ đã lên lại 60% như trước. Tần Lý tạm dừng một chút: “Hay là cậu muốn để người đầy mùi rượu đi ngủ?”
Trình Mộc Quân suy nghĩ ba giây, sau đó phun ra một câu: “Chẳng lẽ là vì tôi ngủ Tần Lý sao? Tôi ngủ thêm vài lần nữa có phải liền xong rồi không?”
Lá gan không tồn tại của hệ thống bị mấy lời này dọa cho vỡ ra, hốt hoảng nói: “Cậu đừng xằng bậy! Cơ hội sửa chữa có một lần thôi, làm bậy là toi đó!”
Trình Mộc Quân cười khẽ: “Chọc cậu chơi thôi.
Nhưng mà việc này rốt cuộc là sao? Chương trình thiết kế của cậu có BUG đúng không?”
Hệ thống đã gửi báo cáo khẩn cấp nhưng vẫn chưa nhận được phản hồi, lại sợ Trình Mộc Quân không có được đáp án sẽ thật sự tự bung lụa chạy đi ngủ với Tần Lý.
Nó chỉ đành uất nghẹn phun ra một câu: “Đúng, là BUG của tôi.”
Bắt một AI thừa nhận mình có BUG quả thực chẳng khác gì bắt người thường thừa nhận đầu óc mình có bệnh, là loại ngôn ngữ có tính sỉ nhục cực kỳ cao.
Hệ thống tức ói nhưng lại không thể làm gì khác..