“Mỗi lần cậu thấy tất cả đã nằm trong tầm tay thì lúc nào cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Hệ thống bỗng nhiên lên tiếng.
Nụ cười trên mặt Trình Mộc Quân bỗng cứng đờ, y cẩn thận nhớ lại chi tiết trước đây, càng nghĩ càng kinh hãi.
Y ngồi dậy: “Không được, tôi phải làm cái gì đó, hay tôi tự dọn đi thì hơn, bằng không với tính cách của Tần Lý nói không chừng hắn còn ngại mở miệng.”
Nói làm liền làm.
Trình Mộc Quân đứng dậy thu dọn vài bộ quần áo tùy thân chuẩn bị tự mình cút xéo.
Y kéo vali, vừa mở cửa ra đã giật mình.
Một người đàn ông đang đứng ngoài cửa, eo lưng thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm nghị, hắn đứng đó như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
Trình Mộc Quân trầm mặc một lát lại nói: “Làm ơn tránh ra.”
Tần Lý: “Cậu đi đâu ở? Công ty?”
“Đã đến nước này rồi, anh còn tưởng tôi đến công ty tăng ca sao?” Trình Mộc nói xong liền đẩy Tần Lý ra.
Thật ra sức lực của hai người không cùng đẳng cấp, nhưng lần này y chỉ nhẹ nhàng chạm vào Tần Lý đã tránh ra.
Trình Mộc Quân thầm nghĩ, quả nhiên không sai, Tần Lý ngại mở miệng bảo y dọn đi, nhưng y chủ động thì đối phương sẽ không ngăn cản.
Lúc thoáng qua nhau Trình Mộc Quân nghe được một câu.
“Xác định được chỗ ở rồi thì nói cho tôi một tiếng.”
***
Sau khi thu xếp khách sạn ổn thỏa Trình Mộc Quân cũng không nhắn tin thông báo cho Tần Lý, dù sao y cũng làm theo thiết lập kịch bản, hẳn là không có vấn đề gì lớn.
Một tiếng sấm dậy bổ Trình Mộc Quân xé ruột xé gan.
Nếu không phải vị trí hai người thay đổi thì mọi thứ trông chẳng khác gì như lúc trước khi Tống Cảnh Thần xuất hiện.
Sau khi nằm nhoài trên giường nghỉ ngơi một lát y mới mở miệng: “Hệ thống, thanh tiến trình sao rồi?” Hệ thống không chút do dự tạt một gáo nước lạnh: “Dựa theo thiết lập của Tần Lý mà nói, lúc trước hắn khiến thế giới sụp đổ vì cậu gặp tai nạn hàng không mà chết, cậu có dám đảm bảo hắn không vì bị cậu lừa gạt nhiều năm mà làm hỏng thế giới lần nữa không?”
Hệ thống: “70%.”
Trình Mộc Quân cực kỳ hài lòng, xem ra cho dù chi tiết có chút sai lệch nhưng chỉ cần giữ vững thiết lập, phương hướng tổng thể không sai sót thì thanh tiến trình vẫn có thể tăng lên được.
Cũng chỉ có thể như vậy.
Đến nỗi chủ động dọn đi hay là Tần Lý đuổi y đi dường như cũng không quan trọng.
Khi hắn cảm thấy mình đã làm rõ ràng hết thảy, đã đến lúc có thể xuất hiện Tần Lý mới tìm tới cửa.
Trong lòng bỗng dâng trào cảm xúc khiến Tần Lý thấy không quen nhưng cũng tràn ngập niềm vui vô tận, hắn thậm chí cảm thấy 30 năm trước đây chẳng khác gì một hồi ảo mộng.
Mấy ngày kế tiếp Trình Mộc Quân không đi làm, xin nghỉ phép năm rồi trốn trong khách sạn tránh gặp người, đắn đo suy nghĩ về thiết lập nhân vật bị vứt bỏ vì yêu đau đến tột cùng tính tình thay đổi đến muốn nát óc.
Cả hai cảnh có một điểm giống nhau, đó là lựa chọn máu chó.
Mà tiến độ sửa chữa cũng leo đến 75%, xem ra tuyến tình cảm của Tần Lý và Tống Cảnh Thần tiến triển rất thuận lợi.
Anh hai, anh thật đúng là anh hai tôi, đừng làm tôi sợ chứ anh hai, có phải anh cũng có BUG giống hệ thống thiểu năng không? Tôi là thế thân đó! Anh tỉnh lại đi!
Tần Lý cao hơn y, tính tình lại xa cách lạnh lùng, cho dù lúc ở trên giường Trình Mộc Quân cũng chưa từng được thử nhìn hắn từ trên xuống.
Dựa theo kịch bản, sau khi hợp đồng kết thúc “Trình Mộc Quân” vẫn còn xuất hiện nhiều lần nữa, làm tròn bổn phận chó liếm tới xúc tiến tình cảm của CP chính.
Ví dụ như đến công ty tìm người bị bảo vệ đuổi ra ngoài, đến tiểu khu chặn người lại bị Tần Lý Tống Cảnh Thần anh em ngọt ngào đốn một đòn ngay tim gì đó, tóm lại giống như chó nhà có tang, sa sút không thôi.
Tần Lý đẩy ra cánh cửa khép hờ, bên trong căn phòng rỗng tuếch, toàn bộ hành lý của Tống Cảnh Thần đã không thấy đâu, ngay cả giường nệm cũng bị dọn đi.
Trình Mộc Quân càng nghĩ càng thấy sợ, hấp hối ngồi dậy kêu lên: “Hệ thống, mấy cốt truyện mất mặt đó đừng bảo thật sự bắt tôi phải làm nha.”
Y có một tật xấu, đó là cực kỳ để ý đến bề ngoài và hình tượng, bắt y đầu bù tóc rối bị bảo vệ đuổi ra ngoài là chuyện tuyệt đối không thể nào chấp nhận được.
Y đang khẩn cấp trao đổi với hệ thống: “Hệ thống, thanh tiến trình của tôi thế nào?”
Hệ thống: “Dù sao cũng không ai nhìn thấy.” Nó thật rất muốn nhìn thử bộ dạng mất mặt của cây trúc không có tim không làm người này một phen.
“Không được, tôi không vượt lên chính mình được, nếu thật sự bảo tôi đi làm cốt truyện này tôi sợ tôi phát bệnh mất.” Trình Mộc Quân đang chìm trong nỗi khiếp sợ cốt truyện mất khống chế nên đại não đã ngừng suy nghĩ.
Hệ thống vừa nghe được hai từ phát bệnh liền run rẩy, lần trước phát bệnh Trình Mộc Quân ngủ Tần Lý, lần này còn tái nữa không biết y sẽ gây ra chuyện gì.
Du Thiếu Ninh do dự nửa ngày: “Cậu… Không có gì, cậu có thể nghĩ thông là tốt rồi.”
Nó trầm mặc một lát: “Xét theo tiến triển hiện tại thì cốt truyện này đó không quá quan trọng, cậu có thể tùy cơ ứng biến, đừng OOC là được.”
Được hệ thống đảm bảo Trình Mộc Quân mới yên tâm.
Mà tiến độ sửa chữa cũng leo đến 75%, xem ra tuyến tình cảm của Tần Lý và Tống Cảnh Thần tiến triển rất thuận lợi.
Trình Mộc Quân nhanh chóng phân tích: “Hệ thống, với tiến độ hiện tại nếu Tần Lý biết tôi xem hắn là thế thân làm búp bê chơi game thời trang thì tỷ lệ lật xe cao bao nhiêu?”
Lược qua mấy cốt truyện chó liếm mất mặt thì sau này cũng chỉ dư lại hai cảnh diễn, tai nạn giao thông và bắt cóc.
Cả hai cảnh có một điểm giống nhau, đó là lựa chọn máu chó.
Y đang nằm mơ đúng không? Thế giới này có vấn đề đúng không? Người duy nhất có thể cho y đáp án chỉ có Tần Lý bên cạnh.
Trong cốt truyện tai nạn xe, Tần Lý lựa chọn bảo vệ bạch nguyệt quang khiến “Trình Mộc Quân” bị què một chân.
Vì trách nhiệm nên Tần Lý bị bắt nảy sinh gút mắt với “Trình Mộc Quân” thêm lần nữa, trở thành một bước ngoặt lớn trên con đường tình cảm.
Lần đầu tiên Tần Lý thấy Trình Mộc Quân như thế này, ý cười trong mắt hắn càng sâu.
Hắn giơ tay nhéo nhéo vành tai của Trình Mộc Quân, bỗng nhiên lại cảm giác tựa hồ hắn đã nhìn thấy được một Trình Mộc Quân chân thật ẩn sâu mà hắn chưa bao giờ nhìn thấy trước đây.
Mà trong cảnh bắt cóc còn lại là “Trình Mộc Quân” hẹn Tống Cảnh Thần ra nói chuyện, hai người bị bắt cóc, Tần Lý đi cứu người, hắn bị bắt phải chọn hoặc là bạch nguyệt quang hoặc là tình nhân bé nhỏ.
Ví dụ như đến công ty tìm người bị bảo vệ đuổi ra ngoài, đến tiểu khu chặn người lại bị Tần Lý Tống Cảnh Thần anh em ngọt ngào đốn một đòn ngay tim gì đó, tóm lại giống như chó nhà có tang.
Tuy nhiên kích thích vẫn còn chưa kết thúc.
Tần Lý vì áy náy nên cứu thế thân, sau đó lựa chọn cùng bạch nguyệt quang đối mặt với nguy hiểm, thế thân cứ như vậy bị cảm hóa, lặng lẽ bỏ cuộc chúc phúc cho hai người, mở ra một kết cục đoàn tụ hạnh phúc.
Tần Lý vì áy náy nên cứu thế thân, sau đó lựa chọn cùng bạch nguyệt quang đối mặt với nguy hiểm, thế thân cứ như vậy bị cảm hóa, lặng lẽ bỏ cuộc chúc phúc cho hai người, mở ra một kết cục đoàn tụ hạnh phúc.
Trình Mộc Quân trầm tư: “Tôi không muốn bị thọt một chân, đi đường xấu lắm, cho dù sau này có ôm tiền Tần Lý bỏ đi cũng chẳng thấy vui.”
Hệ thống bất đắc dĩ, lại lần nữa thỏa hiệp: “…Cậu đừng OOC là được, chi tiết không quan trọng.”
Rè rè—— di động vang lên hai tiếng.
Giọng Du Thiếu Ninh có chút kỳ quái: “Tôi có thể hỏi một chút không… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trình Mộc Quân cầm điện thoại lên, là Du Thiếu Ninh gọi tới.
“Alo, giám đốc Du.” Trình Mộc Quân lại rất gay gắt, vừa nghe thấy thế liền từ chối: “Tôi chỉ có câu này thôi, chúng ta không có gì để nói.” Y muốn làm Tần Lý bỏ qua đoạn cốt truyện này, nhanh chóng tiến vào cảnh hai bên bày tỏ nỗi lòng với Tống Cảnh Thần.
Du Thiếu Ninh bên kia có chút ấp úng, trầm mặc hồi lâu sau mới hỏi: “Cậu và Tần Lý sao rồi?” Tần Lý còn chưa suy nghĩ cẩn thận nhưng lại theo bản năng cắt đứt liên hệ với Tống Cảnh Thần.
“Không có gì, sắp kết thúc rồi.”
Giọng Du Thiếu Ninh có chút kỳ quái: “Tôi có thể hỏi một chút không… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trình Mộc Quân: “Ngày đó tôi phát hiện thư tình Tần Lý viết cho Tống Cảnh Thần, không khống chế không được cảm xúc nên cãi nhau một trận, hắn lựa chọn Tống Cảnh Thần, là vậy đó.” Trình Mộc Quân càng nghĩ càng thấy sợ, hấp hối ngồi dậy kêu lên: “Hệ thống, mấy cốt truyện mất mặt đó đừng bảo thật sự bắt tôi phải làm nha.”
“Vậy…” Du Thiếu Ninh do dự nửa ngày: “Cậu… Không có gì, cậu có thể nghĩ thông là tốt rồi.”
Điện thoại kết thúc, kết thúc một cách không thể nào hiểu được.
Y có một tật xấu, đó là cực kỳ để ý đến bề ngoài và hình tượng, bắt y đầu bù tóc rối bị bảo vệ đuổi ra ngoài là chuyện tuyệt đối không thể nào chấp nhận được.
Trình Mộc Quân có linh cảm không lành, còn chưa kịp xem thanh tiến trình đã nghe thấy chuông cửa vang lên.
Y tưởng giao cơm nên không chút do dự đi mở cửa, nhưng không ngờ lại nhìn thấy một người.
Tần Lý.
Trình Mộc Quân vô thức muốn đóng cửa, nhưng siết chặt tay nắm cửa một chút vẫn dừng lại.
Không thể OOC không thể OOC.
Y ngẩng đầu nhìn Tần Lý, không nói lời nào.
Tất nhiên điều Trình Mộc Quân quan tâm không phải Du Thiếu Ninh, điều y đang nghĩ là Tống Cảnh Thần ở nhà Du Thiếu Ninh sẽ không khiến y bị lật xe trước đấy chứ?
Đấu tranh giãy giụa của Trình Mộc Quân Tần Lý nhìn thấy hết, không hề bỏ sót một chi tiết nào, hắn đã thấy đầu tóc Trình Mộc Quân lộn xộn, thấy hốc mắt phiếm hồng và bàn tay gắt gao siết lấy tay nắm cửa của y.
Trình Mộc Quân cực kỳ hài lòng, xem ra cho dù chi tiết có chút sai lệch nhưng chỉ cần giữ vững thiết lập, phương hướng tổng thể không sai sót thì thanh tiến trình vẫn có thể tăng lên được.
Mấy ngày nay Trình Mộc Quân cũng sống không tốt.
Tần Lý bỗng nhiên có chút đau lòng, bắt đầu hối hận trước đây mình ngu dại.
Hắn không có kinh nghiệm yêu đương, cũng không biết hành động để Tống Cảnh Thần dọn về sống sẽ khiến người yêu của hắn tổn thương.
Nhưng hiện giờ sửa sai vẫn chưa muộn.
Hắn không giải thích mà trực tiếp kéo cánh tay Trình Mộc Quân lôi y ra khỏi phòng.
Trước sức lực mạnh mẽ lạ kỳ của Tần Lý Trình Mộc Quân quả thực không đáng nhắc tới, nếu không phải đối phương nương tay y cảm thấy mình có thể cất cánh bay luôn tại chỗ.
Dạo này Tần Lý không xuất hiện chính là vì tự mình ngẫm nghĩ và sửa chữa sai lầm.
Hắn hỏi ý kiến của rất nhiều bạn bè có kinh nghiệm yêu đương phong phú, lại thu xếp sửa đổi lại hết những chi tiết ngày thường không chú ý và những chuyện cần làm về sau.
Đến nỗi chủ động dọn đi hay là Tần Lý đuổi y đi dường như cũng không quan trọng.
Khi hắn cảm thấy mình đã làm rõ ràng hết thảy, đã đến lúc có thể xuất hiện Tần Lý mới tìm tới cửa.
“Chúng ta nói chuyện.” Tần Lý nói.
Trình Mộc Quân có linh cảm không lành, còn chưa kịp xem thanh tiến trình đã nghe thấy chuông cửa vang lên.
Trình Mộc Quân lại rất gay gắt, vừa nghe thấy thế liền từ chối: “Tôi chỉ có câu này thôi, chúng ta không có gì để nói.” Y muốn làm Tần Lý bỏ qua đoạn cốt truyện này, nhanh chóng tiến vào cảnh hai bên bày tỏ nỗi lòng với Tống Cảnh Thần.
Hơn nữa tác phong mạnh mẽ của Tần Lý lại khiến Trình Mộc Quân có chút tâm hoảng ý loạn không xác định được.
Trình Mộc Quân hiểu Tần Lý, biết đối phương thích gì, cũng biết đối phương ghét nhất là người càn quấy không chịu nói lý.
Cho nên thiết lập của y trong giai đoạn hiện giờ là điên cuồng vì yêu không hiểu lý lẽ, vừa phù hợp logic lại có lợi cho nhiệm vụ.
Bây giờ lại phải rủ mắt mới thấy được khuôn mặt Tần Lý.
Không ngờ Tần Lý lại là người theo phái hành động.
Nhưng hiện giờ sửa sai vẫn chưa muộn.
Hắn không giải thích mà trực tiếp kéo cánh tay Trình Mộc Quân lôi y ra khỏi phòng.
Trước sức lực mạnh mẽ lạ kỳ của Tần Lý Trình Mộc Quân quả thực không đáng nhắc tới, nếu không phải đối phương nương tay y cảm thấy mình có thể cất cánh bay luôn tại chỗ.
Mặc kệ thiết lập nhân vật thế nào thì Trình Mộc Quân cũng không làm nổi chuyện la lối khóc lóc om sòm, chỉ có thể thành thật bị kéo xuống dưới lầu, nhét vào trong xe.
Một đường không ai nói gì.
Hệ thống: “Hừ, không phải nghiệp cậu tự tạo sao, nhớ kỹ đừng OOC, cái khác cậu cứ tùy cơ ứng biến.”
Trình Mộc Quân giận dỗi quay mặt ra ngoài cửa sổ, Tần Lý thì tập trung lái xe.
Trình Mộc Quân giận dỗi quay mặt ra ngoài cửa sổ, Tần Lý thì tập trung lái xe.
Nếu không phải vị trí hai người thay đổi thì mọi thứ trông chẳng khác gì như lúc trước khi Tống Cảnh Thần xuất hiện.
Mặt ngoài Trình Mộc Quân trông có vẻ u buồn lại lãnh đạm, trên thực tế lòng y nôn nóng như lửa đốt.
Hệ thống bất đắc dĩ, lại lần nữa thỏa hiệp: “…Cậu đừng OOC là được, chi tiết không quan trọng.”
Y đang khẩn cấp trao đổi với hệ thống: “Hệ thống, thanh tiến trình của tôi thế nào?” Trình Mộc Quân:…Bà mẹ anh điên rồi à? Anh OOC rồi đó ba!!!
Vừa rồi y đã xác nhận cảnh này vài lần, đây tuyệt đối là cảnh chưa từng xuất hiện trong kịch bản.
Sau khi “Trình Mộc Quân” rời khỏi nhà Tần Lý nhân vật này liền tạm thời offline một đoạn thời gian, mãi đến khi Tống Cảnh Thần và Tần Lý chính thức bên nhau mới lần nữa xuất hiện.
Mấy ngày nay Trình Mộc Quân cũng sống không tốt.
Tần Lý bỗng nhiên có chút đau lòng, bắt đầu hối hận trước đây mình ngu dại.
Hắn không có kinh nghiệm yêu đương, cũng không biết hành động để Tống Cảnh Thần dọn về sống sẽ khiến người yêu của hắn tổn thương.
Hơn nữa tác phong mạnh mẽ của Tần Lý lại khiến Trình Mộc Quân có chút tâm hoảng ý loạn không xác định được.
Hệ thống không biết vì sao lại thế này, mất một lúc lâu mới lên tiếng: “Thanh tiến trình không có vấn đề, rất ổn định.”
Nếu không là mộng ảo, sao hắn lại cố chấp cho rằng mình không quan tâm đến Trình Mộc Quân, lúc đầu xem y là thế thân, sau khi buông bỏ Tống Cảnh Thần lại xem y là tạm bợ.
Trình Mộc Quân: “Tôi không tin, không thể nào.”
Hệ thống không phí lời giải thích, trực tiếp vứt ra thanh tiến trình.
Quả nhiên vẫn là 75%, không có màu đỏ lập lòe, không bị khấu trừ, mọi thứ êm ru.
Trình Mộc Quân: “Vậy giờ tôi phải làm sao, Tần Lý bị động kinh à, đồng đội heo này không thể phối hợp với tôi đi theo cốt truyện cho tốt sao?”
Mà trong cảnh bắt cóc còn lại là “Trình Mộc Quân” hẹn Tống Cảnh Thần ra nói chuyện, hai người bị bắt cóc, Tần Lý đi cứu người, hắn bị bắt phải chọn hoặc là bạch nguyệt quang hoặc là tình nhân bé nhỏ.
Hệ thống: “Hừ, không phải nghiệp cậu tự tạo sao, nhớ kỹ đừng OOC, cái khác cậu cứ tùy cơ ứng biến.”
Cũng chỉ có thể như vậy.
Xe ngừng lại ở nơi quen thuộc, Tần Lý xuống xe mở cửa, trầm giọng nói: “Đi vào rồi nói.”
Trình Mộc Quân giương mắt nhìn Tần Lý chằm chằm.
Trình Mộc Quân hấp hối giãy giụa: “Không đến nỗi nào chứ, hiện tại cũng đã hoàn thành 75% rồi mà.”
Cả hai không ai nói chuyện cứ thế im lặng đối mặt với nhau, thái độ của Tần Lý rất kiên quyết, ngay cả mí mắt cũng không thèm chớp.
Cuối cùng Trình Mộc Quân vẫn phải thỏa hiệp, cụp mắt xuống xe.
Y đi theo Tần Lý lên lầu, trong lòng vẫn giữ một tia may mắn.
Có lẽ Tần Lý tìm mình là để hoàn toàn vạch rõ giới hạn? Ví dụ như đem hết các đồ dùng cá nhân của y đi, ví dụ như cho y cầm một khoản tiền bỏ đi không cần xuất hiện thêm lần nữa gì gì đó.
Trình Mộc Quân ôm loại ảo tưởng tốt đẹp này bị đưa tới trước cửa phòng lầu hai.
Tần Lý đẩy ra cánh cửa khép hờ, bên trong căn phòng rỗng tuếch, toàn bộ hành lý của Tống Cảnh Thần đã không thấy đâu, ngay cả giường nệm cũng bị dọn đi.
Âm thanh nhã nhặn khiến Trình Mộc Quân bừng tỉnh, y nhìn Tần Lý, vẫn là khuôn mặt y yêu nhất kia, chỉ là dáng dấp lúc này hoàn toàn xa lạ.
Mọi dấu vết sinh hoạt đã bị xóa sạch.
Y đang nằm mơ đúng không? Thế giới này có vấn đề đúng không? Người duy nhất có thể cho y đáp án chỉ có Tần Lý bên cạnh.
“Đây, là ý gì?” Mặt ngoài Trình Mộc Quân trông có vẻ u buồn lại lãnh đạm, trên thực tế lòng y nôn nóng như lửa đốt.
Tần Lý lại cười cười, từ phía sau ôm lấy eo Trình Mộc Quân, khom lưng dán sát vào sườn mặt y.
“Em nói, em đi, hoặc là cậu ấy đi.” Tần Lý nói: “Tôi đã nhờ người tìm giúp cậu ấy một chỗ tốt, cậu ấy đã dọn ra ngoài.
Đừng giận nữa nhé? Em có thể quay về không?” Sau khi thu xếp khách sạn ổn thỏa Trình Mộc Quân cũng không nhắn tin thông báo cho Tần Lý, dù sao y cũng làm theo thiết lập kịch bản, hẳn là không có vấn đề gì lớn.
Trình Mộc Quân:…Bà mẹ anh điên rồi à? Anh OOC rồi đó ba!!!
Tuy nhiên kích thích vẫn còn chưa kết thúc.
Được hệ thống đảm bảo Trình Mộc Quân mới yên tâm.
Y ngơ ngác hỏi: “Anh ta dọn đi đâu?”
Lần đầu tiên Tần Lý thấy Trình Mộc Quân như thế này, ý cười trong mắt hắn càng sâu.
Hắn giơ tay nhéo nhéo vành tai của Trình Mộc Quân, bỗng nhiên lại cảm giác tựa hồ hắn đã nhìn thấy được một Trình Mộc Quân chân thật ẩn sâu mà hắn chưa bao giờ nhìn thấy trước đây.
Trong lòng bỗng dâng trào cảm xúc khiến Tần Lý thấy không quen nhưng cũng tràn ngập niềm vui vô tận, hắn thậm chí cảm thấy 30 năm trước đây chẳng khác gì một hồi ảo mộng.
Trình Mộc Quân: “Vậy giờ tôi phải làm sao, Tần Lý bị động kinh à, đồng đội heo này không thể phối hợp với tôi đi theo cốt truyện cho tốt sao?”
Nếu không là mộng ảo, sao hắn lại cố chấp cho rằng mình không quan tâm đến Trình Mộc Quân, lúc đầu xem y là thế thân, sau khi buông bỏ Tống Cảnh Thần lại xem y là tạm bợ.
Nếu như là thế thân, sao chỉ từ ánh mắt đầu tiên hắn đã cam chịu để Trình Mộc Quân đến gần mình, thậm chí còn đưa ra hợp đồng bao dưỡng hoang đường.
Hắn vốn tưởng vì thời niên thiếu không có được Tống Cảnh Thần, hiện tại ngẫm lại tựa hồ mọi thứ chẳng đơn giản đến thế.
Lúc này Tần Lý bỗng nhiên lại nhạy bén bất thường, hắn nhận ra lúc nói Tống Cảnh Thần dọn đến nhà Du Thiếu Ninh cảm xúc của Trình Mộc Quân dao động rất lớn, dường như y cực kỳ để ý đến vấn đề này.
Nếu chỉ là tạm bợ, sao hắn lại cho phép Trình Mộc Quân xâm lấn lãnh địa riêng tư của mình, thậm chí chưa bao giờ đổi nước hoa chỉ vì đó là mùi đối phương yêu thích, còn không để những mùi hương khác xuất hiện trên cơ thể hắn.
Tần Lý còn chưa suy nghĩ cẩn thận nhưng lại theo bản năng cắt đứt liên hệ với Tống Cảnh Thần.
Trình Mộc Quân đang chìm trong nỗi khiếp sợ cốt truyện mất khống chế nên đại não đã ngừng suy nghĩ.
Chưa chờ Tần Lý trả lời y đã vô thức hỏi lại: “Người đâu, người đã đi đâu?” Đồng đội tốt Tống Cảnh Thần của y đâu mất rồi? Thần trợ công lớn như vậy đâu rồi?
“Nhà Du Thiếu Ninh.”
Trình Mộc Quân đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt nhìn Tần Lý tràn ngập khinh hoàng: “Vì sao?”
Tần Lý nhíu mày, mây đen mù mịt cõi lòng.
Đấu tranh giãy giụa của Trình Mộc Quân Tần Lý nhìn thấy hết, không hề bỏ sót một chi tiết nào, hắn đã thấy đầu tóc Trình Mộc Quân lộn xộn, thấy hốc mắt phiếm hồng và bàn tay gắt gao siết lấy tay nắm cửa của y.
Lúc này Tần Lý bỗng nhiên lại nhạy bén bất thường, hắn nhận ra lúc nói Tống Cảnh Thần dọn đến nhà Du Thiếu Ninh cảm xúc của Trình Mộc Quân dao động rất lớn, dường như y cực kỳ để ý đến vấn đề này.
Là vì Tống Cảnh Thần, hay vẫn là vì… Du Thiếu Ninh?
Tất nhiên điều Trình Mộc Quân quan tâm không phải Du Thiếu Ninh, điều y đang nghĩ là Tống Cảnh Thần ở nhà Du Thiếu Ninh sẽ không khiến y bị lật xe trước đấy chứ?
Trình Mộc Quân nhanh chóng phân tích: “Hệ thống, với tiến độ hiện tại nếu Tần Lý biết tôi xem hắn là thế thân làm búp bê chơi game thời trang thì tỷ lệ lật xe cao bao nhiêu?”
Hệ thống sống dở chết dở: “Trăm phần trăm.” Lúc này bỗng nhiên lại nhạy bén bất thường, hắn nhận ra lúc nói Tống Cảnh Thần dọn đến nhà Du Thiếu Ninh cảm xúc của Trình Mộc Quân dao động rất lớn.
Trình Mộc Quân hấp hối giãy giụa: “Không đến nỗi nào chứ, hiện tại cũng đã hoàn thành 75% rồi mà.”
Hệ thống không chút do dự tạt một gáo nước lạnh: “Dựa theo thiết lập của Tần Lý mà nói, lúc trước hắn khiến thế giới sụp đổ vì cậu gặp tai nạn hàng không mà chết, cậu có dám đảm bảo hắn không vì bị cậu lừa gạt nhiều năm mà làm hỏng thế giới lần nữa không?”
Trình Mộc Quân: “…”Được rồi, là y vọng tưởng.
Trong giây phút sững sờ này hình như Tần Lý đã đưa ra quyết định gì đó.
Lúc Trình Mộc Quân phản ứng lại đã bị hắn kéo lên lầu ba.
Y ngơ ngác hỏi: “Anh ta dọn đi đâu?”
Tần Lý kéo y vào phòng đẩy y ngồi lên giường, sau đó hắn ngồi xổm xuống trước mặt Trình Mộc Quân, đôi tay cầm lấy tay y.
“Trình Mộc Quân.” Tần Lý lại cười cười, từ phía sau ôm lấy eo Trình Mộc Quân, khom lưng dán sát vào sườn mặt y.
Âm thanh nhã nhặn khiến Trình Mộc Quân bừng tỉnh, y nhìn Tần Lý, vẫn là khuôn mặt y yêu nhất kia, chỉ là dáng dấp lúc này hoàn toàn xa lạ.
Tần Lý cao hơn y, tính tình lại xa cách lạnh lùng, cho dù lúc ở trên giường Trình Mộc Quân cũng chưa từng được thử nhìn hắn từ trên xuống.
Bây giờ lại phải rủ mắt mới thấy được khuôn mặt Tần Lý.
Đây… là, lại muốn làm trò gì vậy?
Trình Mộc Quân không nói gì, lẳng lặng nhìn Tần Lý.
Tần Lý cũng không tức giận, hắn chăm chú nhìn vào hai mắt Trình Mộc Quân, vô cùng thành khẩn nói một câu: “Chúng ta sau này mãi luôn bên nhau được không?”
Một tiếng sấm dậy bổ Trình Mộc Quân xé ruột xé gan.
Anh hai, anh thật đúng là anh hai tôi mà, đừng làm tôi sợ chứ anh hai, có phải anh cũng có BUG giống hệ thống thiểu năng không? Tôi là thế thân đó! Anh tỉnh lại đi!.