Ba người Mạnh Trì, Thẩm Khinh Nhược và Tạ Trăn vừa tuốt xiên que vừa nói chuyện phiếm vừa xem phim. Đến khi bộ phim kết thúc đã là hừng đông hai ba giờ sáng. Thẩm Khinh Nhược bảo Tạ Trăn ở lại ngủ, Tạ Trăn rất tự nhiên đi về phía phòng ngủ, vừa mới đi được hai bước đã cảm thấy đầu vai hơi nặng, Thẩm Khinh Nhược bắt lấy đầu vai cô sau đó nửa người nhanh chóng vọt lên, ánh mắt đầy ý cười:
"Ngủ phòng sách đi."
Tạ Trăn:
"Giường của phòng sách ngủ không êm, phòng ngủ của cậu là tuyệt nhất."
Thẩm Khinh Nhược:
"Cậu không sợ buổi tối mình mở điều hòa 16 độ?"
Rốt cuộc Tạ Trăn ngủi được mùi là lạ:
"Ý cậu là sao?"
"Mình cùng bạn nhỏ ngủ phòng ngủ." Thẩm Khinh Nhược chết cũng không biết xấu hổ, giọng cố ý e thẹn kệch cỡm: "Cái giường trong phòng ngủ, từ lâu đã không còn là cái giường cậu từng ngủ, cậu có biết mấy ngày nay nó đã trải qua những gì không?"
Tạ Trăn:
"..."
Cô hung hăng hất tay Thẩm Khinh Nhược đang khoác trên vai mình, đi thẳng về phía phòng sách mà không ngoảnh đầu lại, miệng thì lớn tiếng:
"Chăn mới ở đâu?"
"Đợi chút mình lấy cho cậu."
Động tĩnh bên này khó mà để Mạnh Trì ở bên kia không nghe thấy: "..."
Mạnh Trì cảm thấy hâm mộ thế giới người trưởng thành, có thể tự do tự tại thể hiện màu sắc riêng.
Trước đây cô từng thấy cái giường trong phòng sách, thầm nghĩ Tạ Trăn ngủ với Thẩm Khinh Nhược cô sẽ tự mình qua phòng sách. Lúc này ngẫm lại, Thẩm Khinh Nhược và Tạ Trăn quen biết quá lâu rồi, quan hệ càng thân thiết, chỉ không ngờ Thẩm Khinh Nhược dứt khoát để Tạ Trăn qua phòng sách ngủ.
Qua thêm một lúc, Thẩm Khinh Nhược lấy chăn mới cho Tạ Trăn, để tự Tạ Trăn đổi ga giường, hai người còn ở trong phòng trò chuyện một phen, cửa phòng không có đóng, Mạnh Trì ngồi ở phòng khác vẫn thu hết mọi âm thanh ngay cả tiếng sặc vào tai, cô nghĩ đôi bạn này rất thú vị, rõ ràng quan hệ rất tốt nhưng ngoài miệng chẳng ai chịu thua ai.
Ba người các cô thay nhau tắm, Mạnh Trì cùng Thẩm Khinh Nhược một phòng, Tạ Trăn hùng hùng hổ hổ về phòng sách ngủ.
Mạnh Trì lo lắng tiếng của mình sẽ bị Tạ Trăn nghe thấy, cô nhỏ giọng:
"Chị có muốn hai người ngủ một phòng không?"
"Em đừng quan tâm cậu ấy, cậu chửi không lại tôi đâu." Thẩm Khinh Nhược nói tiếp: "Hơn nữa cậu ấy không thích ngủ chung với tôi, cảm thấy điều hòa mở quá thấp."
Mạnh Trì nhìn vào hiển thị của điều hòa: 26 độ.
Thẩm Khinh Nhược phát hiện cô liếc nhìn bèn cười nói:
"Trước đây nhiệt độ không cao vậy đâu."
Bởi vì em, chị mới mở nhiệt độ cao- nửa câu này Mạnh Trì giữ trong lòng không có nói ra, đồng thời cảm thấy có chút ngọt ngào, còn nói thêm: "Nếu chị thấy cao, có thể chỉnh thấp xuống."
Thẩm Khinh Nhược:
"Sau đó để em chui vào lòng tôi sao?"
Mạnh Trì biết là Thẩm Khinh Nhược nhắc lại chuyện lần đầu thuê phòng, khi đó mới đầu cô thật sự cảm thấy lạnh, theo bản năng dựa vào lòng Thẩm Khinh Nhược, ai ngờ rằng dẫn đến sự tình xảy ra lúc sau...
Mạnh Trì không tiếp lời Thẩm Khinh Nhược, cô cố chuyển trọng tâm vấn đề: "... Cùng lắm thì em đắp nhiều chăn."
Thẩm Khinh Nhược mỉm cười, cô giơ tay kéo chăn đến ngực Mạnh Trì, nói:
"Được rồi, không cần em đắp nhiều chăn, trong nhà làm gì có nhiều chăn."
Cô nói thêm:
"Đừng nghĩ chuyện Trăn Nhi nữa, trước đây cậu ấy cãi nhau với người nhà, vẫn hay chạy qua đây chen chung giường với tôi suốt một tháng, không có yếu đuối vậy đâu."
Cô ngừng lại một chút rồi nói:
"Lúc đó tôi không ở đây, mà thuê nhà ở bên ngoài."
Mạnh Trì nghiêm túc lắng nghe, nhưng Thẩm Khinh Nhược dường như không muốn nói quá nhiều chuyện của mình, cô nhanh chóng kết thúc câu chuyện:
"Không nói nữa, ngủ thôi."
Trên người Thẩm Khinh Nhược có quá nhiều câu hỏi, dần dần gần gũi với cô, cũng dần dần chia sẻ.
Mạnh Trì biết bản thân không thể làm gì, cô chỉ ghi tạc trong lòng những chuyện Thẩm Khinh Nhược đã kể, hi vọng thông qua những lần như thế này chấp vá lại hoàn chỉnh câu chuyện của Thẩm Khinh Nhược.
Một lát sau, Thẩm Khinh Nhược vẫn chưa ngủ, ở trên giường khẽ lật qua lật lại.
Bên trong phòng rất yên tĩnh, đen như mực, mấy vật dụng xung quanh chỉ loáng thoáng nhìn thấy đường nét.
Mạnh Trì bèn hỏi:
"Sao chị chưa ngủ?"
Thẩm Khinh Nhược bị hoảng nhưng nhanh chóng thở dài, vặn vẹo lưng, không được tự nhiên nói:
"Buổi tối uống nhiều rượu..."
Mới đầu Mạnh Trì không hiểu ý cô nhưng nhanh chóng ngộ ra, Thẩm Khinh Nhược muốn đi vệ sinh.
Nghĩ đến thường ngày vẫn đi bình thường chỉ là thêm vào tối này các cô xem một bộ phim kinh dị khuấy động không khí rất tốt.
Đổi lại là bình thường, Mạnh Trì sẽ không nói gì, nhưng nghĩ tới mấy lời trêu chọc mới đây của Thẩm Khinh Nhược, cô bèn nói:
"Chị có phản ứng sinh lý?"
Thẩm Khinh Nhược:
"..."
Mặt dày của cô đỏ lên, dứt khoát không đếm xỉa đến, đẩy vai Mạnh Trì, giả vờ hờn dỗi:
"Ma quỷ, cùng tôi đi vệ sinh."
Mạnh Trì thâm sâu khó lường:
"Buổi tối không được nhắc ma-quỷ."
Thẩm Khinh Nhược:
"..."
Thẩm Khinh Nhược:
"Ư."
Một lát sau, tiếng của Thẩm Khinh Nhược từ nhà vệ sinh vọng ra, nói với Mạnh Trì ở cửa:
"Tôi muốn đi vệ sinh, em đứng ra xa chút, mà đừng quá xa."
Mạnh Trì vừa lui ra phía sau vừa hỏi khoảng cách như vậy được chưa, chờ Thẩm Khinh Nhược nói được rồi, cô mới dừng lại, lẳng lặng đứng chờ.
Mấy giây trôi qua, Thẩm Khinh Nhược ở bên trong lại hỏi:
"Bạn nhỏ, em vẫn còn ở đó nhỉ?"
Mạnh Trì:
"Đi rồi."
Thẩm Khinh Nhược:
"Ma...q-u-ỷ."
Mạnh Trì thừa thắng xông lên:
"Ai là bạn nhỏ?"
Trong nhà vệ sinh không có tiếng, Mạnh Trì vẫn đứng yên, người hơi ngả về sau:
"Chị không nói, em đi đây."
Cách vài giây, trong phòng vệ sinh mới có tiếng 'Ư'.
Mạnh Trì nhịn cười, không khó xử Thẩm Khinh Nhược nữa.
Rất nhanh trong nhà vệ sinh truyền tới tiếng vải vóc va chạm, Thẩm Khinh Nhược ấn nút xả nước, vừa rửa tay vừa nói:
"Thật ra bình thường tôi không có sợ, chỉ là do vừa rồi xem bộ phim kỳ lạ, nhắm mắt lại tôi vẫn có cảm giác nó lắc lư trước mắt tôi."
Bên ngoài nhà vệ sinh truyền tới tiếng bạn nhỏ trả lời.
Thẩm Khinh Nhược nói tiếp:
"Lá gan của tôi cũng lớn lắm."
"Được rồi."
"Mà em thì sao, có vẻ em không sợ chút nào nhỉ?"
"Em... sợ."
Sau đó Thẩm Khinh Nhược bước ra, nghiêm túc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Mạnh Trì, nhớ tới lúc nãy người này giả vờ bình tĩnh:
"Em giả vờ."
Mạnh Trì bình tĩnh nói:
"Em rất sợ."
Thẩm Khinh Nhược nghi ngờ mấy giây nhưng sau đó chủ động nắm tay Mạnh Trì trở về phòng.
Hai mươi phút sau, khó khăn lắm Thẩm Khinh Nhược mới hơi buồn ngủ, lúc này cô chợt thấy chốt cửa chuyển động, chậm rãi ấn xuống, khiến cô không dám hít thở, lòng bàn tay lập tức đổ mồ hôi, cô giơ tay kéo Mạnh Trì ở bên cạnh sắp chìm vào giấc ngủ, cứ thế kéo đối phương tỉnh ngủ, Mạnh Trì dụi mắt, cửa bị đẩy ra, một vật thể kỳ lạ đứng ở cửa.
Thẩm Khinh Nhược hét ầm lên, nhào lên người Mạnh Trì:
"Cái gì vậy?"
Vật thể kia bị tiếng hét của Thẩm Khinh Nhược làm cho hoảng sợ, lui về sau rồi nhanh chóng quay lại, hét ầm lên:
"Cái gì là cái gì?! Thẩm Khinh Nhược, cậu hét cái gì?!"
Tuy giọng the thé nhưng đúng là giọng Tạ Trăn, Tạ Trăn cầm theo gối ngủ đứng ở cửa phòng của các cô, bên trong phòng tối om nên chỉ nhìn thấy đường nét kì lạ.
Mạnh Trì buồn ngủ, hai mắt díp lại, vừa mới hoàn hồn đã nghe thấy giọng Tạ Trăn, cô vừa vỗ vỗ lưng Thẩm Khinh Nhược vừa hỏi:
"Chị Trăn, sao vậy?"
Tạ Trăn do dự chốc lát rồi vẫn đi đến nói:
"Chuyện là... chị ngủ với hai người được không?"
Thẩm Khinh Nhược đã sớm không còn sợ nữa, giãy khỏi lòng Mạnh Trì, chỉ chớp mắt liền hiểu ý bạn hiền của mình, cô chỉ vào đối phương cười nhạo:
"Cậu sợ chứ gì? Buổi tối xem phim ma, chậc chậc chậc..."
Dáng vẻ 'người vừa rồi sợ không dám đi vệ sinh nhất định không phải là mình'.
Mạnh Trì không nói gì.
Nếu đổi lại là trước đây đèn đuốc sáng trưng thì Tạ Trăn chắc muốn nhảy dựng lên cáu xé Thẩm Khinh Nhược, nhưng bây giờ đã khuya rồi, hơn nữa một mình ở trong phòng sách, Tạ Trăn lặng lẽ chấm dứt chiến tranh, giọng uể oải:
"Cậu nhích người qua bên kia đi, chừa chút chỗ nào."
Thẩm Khinh Nhược đắc ý, hừ hừ mấy tiếng, vừa nhường chỗ vừa nói:
"Ây dô, quỷ trong phim là giả thôi, có gì phải sợ, lão Tạ, không phải mình nói cậu nhưng mà nếu cậu sợ đừng xem phim ma nữa, lúc đó chơi điện thoại thì hay rồi, còn bày đặt xem tivi."
Giường của Thẩm Khinh Nhược rất lớn, cộng thêm ba người các cô đều hơi gầy, ngủ thoải mái.
Tạ Trăn sau khi nằm xuống thì chậm rãi từ trong nỗi sợ bộ phim thoát ra, khôi phục lại chút sức sống:
"Mạnh Trì, tay em có vớ không? Làm phiền em chặn cái miệng của Thẩm Khinh Nhược lại."
Cô nói tiếp:
"Thôi bỏ đi, có nút nhét tai cũng được, không ngăn được cậu ta thì tự chị ngăn mình."
Thẩm Khinh Nhược hừ hừ vài tiếng rồi cười cười.
Trong lòng Mạnh Trì có chút bất đắc dĩ, thấy Thẩm Khinh Nhược ăn hiếp Tạ Trăn cô bèn lên tiếng:
"Chị, chị còn muốn đi vệ sinh không?"
Thẩm Khinh Nhược liền lầu bầu, cố gắng át giọng Mạnh Trì.
Nhưng Tạ Trăn vẫn nghe được:
"Sao vậy?"
Thẩm Khinh Nhược luồng tay trong chăn khẽ nhéo tay Mạnh Trì, cùng với hành động này không còn dáng vẻ kiêu ngạo mà thay vào đó là đáng thương.
Mạnh Trì mềm lòng, nhẹ nhàng khống chế tay của Thẩm Khinh Nhược, qua loa nói:
"Không có gì, em chỉ hỏi thôi."
Tạ Trăn thở dài một hơi:
"Cũng may vừa rồi không uống rượu bia, nếu không lại phải đi nhà vệ sinh."
Thẩm Khinh Nhược lại giở giọng diễu võ dương oai nhưng lo lắng Mạnh Trì lật tẩy mình lần nữa, cô nhỏ giọng nói:
"Không sao, tìm mình đi với cậu, lá gan mình lớn."
Mạnh Trì thở dài trong lòng, cái tật xấu này của Thẩm Khinh Nhược lại không thể sửa.
Ba người qua loa trò chuyện vài câu, một lát sau, lúc Mạnh Trì cho rằng các cô đã ngủ thì Tạ Trăn lên tiếng, hỏi:
"Tháng sau đến bà ngoại cậu?"
Mạnh Trì liền nhận ra có gì đó, cơn buồn ngủ tiêu tan, cô không lên tiếng, chỉ yên lặng lắng nghe.
Thẩm Khinh Nhược 'Ừ' một tiếng.
Tuy giọng không có gì thay đổi nhưng vẫn cảm thấy khác với vừa rồi.
"Đến lúc đó chúng ta đi chung." Giọng Tạ Trăn hơi ủ rũ: "Ngủ thôi."
Thẩm Khinh Nhược nghiêng đầu qua, trong bóng tối vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt của Mạnh Trì, cô chậm rãi nói:
"Giỗ bà ngoại tôi vào tháng sau."
Mạnh Trì nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Cô mỉm cười nhưng trên mặt không có ý cười, mọi thứ đều ẩn trong bóng tối:
"Không sao, đã qua lâu rồi, tôi không còn đau lòng nữa."