Vừa ra khỏi nhà ga, chuông điện thoại liền vang lên.
Tần Phong nhìn thông báo cuộc gọi, là “Mẹ”.
Anh run run ấn nút nghe, đầu dây bên kia vang lên giọng nói xa xăm mà thân thuộc: “Tiểu Phong, con đã đến trường chưa?”
Cách xa ngàn năm, giờ nghe được những lời ân cần này, Tần Phong chợt cảm thấy có một dòng nước ấm chảy tràn vào tim, sống mũi anh bất giác cay cay.
“Mẹ à, con đã xuống xe rồi, giờ con đang chuẩn bị đi đến trường”.
“Vậy là tốt rồi, Tiểu Phong, nhà chúng ta cũng không dư dả gì, nên ba mẹ không thể đưa con đến trường đại học được, con phải biết tự chăm sóc mình đấy!”, giọng nói hiền lành của mẹ lại lần nữa vang lên.
“Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, con sẽ chăm sóc mình thật tốt mà!”, Tần Phong cố đè nén cảm xúc trong lòng, nói một cách thản nhiên.
“Con là đứa bé hiểu chuyện, mẹ cũng yên tâm, nhớ gọi điện cho ba mẹ thường xuyên đấy. Ừm, cứ vậy đi, mẹ còn phải làm việc…”
Nói xong, bà liền cúp điện thoại.
Ở kiếp trước, Tần Phong cảm thấy người mà mình có lỗi nhất chính là ba mẹ.
Bởi vì anh mà ba mẹ cũng bị liên lụy, dưới sự chèn ép của nhà họ Vương, gia đình anh ngày càng lụn bại, sức khỏe của ba mẹ cũng ngày càng suy yếu.
Đến nay Tần Phong vẫn còn nhớ rõ cái ngày mà anh bị tai nạn xe cộ, khi đó, ba anh vẫn còn nằm trong bệnh viện.
Còn mẹ anh thì… Trong tình huống như vậy, bà vẫn cố sức bôn ba khắp nơi, chịu đủ gian khổ để gom góp tiền thuốc men.
“Ba, mẹ, ở kiếp này con sẽ mang đến cho hai người vinh quang to lớn”, Tần Phong thì thào nói, đồng thời, ánh mắt anh cũng trở nên kiên định hơn bao giờ hết.
...
Rời nhà ga, Tần Phong liền bắt tuyến xe bus chuyên dụng để đến đại học Trung Hải.
Sau khi đã yên vị trên xe, anh liền nhắm mắt lại, toàn bộ ý thức tập trung vào Luân Hồi Châu trong đầu.
Ở kiếp trước, anh vẫn chưa tìm ra được điều huyền bí trong thứ này.
Không ngờ nó lại theo anh tái sinh về một ngàn năm trước.
“Luân Hồi Châu… Chẳng lẽ… Bởi vì nó mà mình mới có thể sống lại một lần nữa?”
Chợt, trong đầu Tần Phong lóe lên một nghi vấn.
Nhưng tạm thời anh không có đáp án cho câu hỏi này.
Sau khoảng bốn mươi đến năm mươi phút hành trình, cuối cùng, chiếc xe bus cũng đỗ lại trước khu vực tiếp đón tân sinh của đại học Trung Hải.
Lúc này, Tần Phong mới một lần nữa mở mắt ra.
Anh là người cuối cùng bước xuống xe, đi ở cuối đoàn người, anh thong thả đánh giá ngôi trường vừa thân thuộc lại vừa xa lạ này.
Đại học Trung Hải là ngôi trường trọng điểm của thành phố Trung Hải, thậm chí là của cả tỉnh Giang Nam, phóng mắt khắp cả nước, nó cũng có thể lọt vào Top 10.
Sinh viên đậu vào đây đều là những thanh thiếu niên xuất chúng, phải vượt qua thiên quân vạn mã trong kỳ thi đại học mới giành được một suất trở thành thành viên của trường.
Trường hợp dựa vào gia thế hoặc mối quan hệ để tiến vào phải nói là ít càng thêm ít.
Nếu có ai đó thật sự dựa vào quan hệ để vào học tại trường, thì ắt hẳn cũng phải là thành phần phi phú tức quý, có lai lịch to lớn.
Sau khi di dời đến khu mới quy hoạch, đại học Trung Hải đã được mở rộng, hiện nay, diện tích toàn trường lên đến 3 – 4 ngàn mẫu, khuôn viên trường có non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình, quả thật rất là tươi đẹp.
Học viện ngoại ngữ mà Tần Phong theo học được xây dựng cạnh một hồ nước xinh đẹp, không chỉ có nhiều mỹ nữ, mà cổng học viện còn có rất nhiều xe sang trọng đỗ lại, phần lớn các phụ huynh đều đích thân đưa con đến trường để báo danh.
Đương nhiên, sinh viên ngồi xe bus chuyên dụng đến trường như Tần Phong cũng chiếm khoảng một nửa.
Mỗi một sinh viên mới đều được các đàn anh, đàn chị nhiệt tình dẫn đến các khoa để báo danh.
Đương nhiên, Tần Phong cũng không từ chối sự giúp đỡ này.
Dù rằng trước kia anh đã từng trải qua một lần.
Sau khi hoàn tất toàn bộ hồ sơ nhập học, Tần Phong liền đi đến ký túc xá của mình.
Anh đẩy cửa phòng ra thì phát hiện bên trong đã có người.
“Xin chào, tôi tên là Trương Vân”.
Trong phòng, một nam sinh có vóc dáng tầm trung, đeo kính mắt chủ động đứng dậy chào hỏi Tần Phong khi thấy anh tiến vào.
Thoạt nhìn nam sinh này có hơi ngượng ngùng, lúc này, trên tay cậu ta ôm một quyển sách dày cộm.
Tần Phong liếc nhìn thì thấy đó là một tác phẩm văn học tiếng anh có tựa đề “Gulliver du ký”, trông rất nặng nề.
Một sinh viên người Hoa lại có thể tự mình đọc một quyển sách tiếng anh dày cộm như vậy khi chỉ vừa vào đại học, người này… quả thực rất tài ba.
“Vẫn hệt như kiếp trước!”
Nhìn người nọ, Tần Phong cảm thấy ấm áp.
Sở dĩ như vậy là bởi ở kiếp trước, Trương Vân có thể xem như người bạn duy nhất của anh thời đại học.
Ngoại trừ Trương Vân, những người khác gần như đều lựa chọn rời xa anh khi bị Vương Học Bân cảnh cáo.
Chỉ có anh chàng này là từ đầu đến cuối vẫn một mực giúp đỡ Tần Phong, cũng vì lẽ đó mà khoảng thời gian học đại học, Trương Vân cũng bị xa lánh và chèn ép.
May mà gia đình cậu ta cũng có một vài mối quan hệ, nên sau đó cậu ta trực tiếp được đưa đi du học.
Nghĩ đến đây, Tần Phong liền chủ động duỗi tay ra, mỉm cười và nói: “Tôi là Tần Phong, bạn cùng phòng với cậu”.
Hai người nhanh chóng bắt tay nhau và tự giới thiệu sơ lược về bản thân.
“Tôi đã quét dọn ký túc xá rồi, cậu có thể ngồi thoải mái”, Trương Vân nở nụ cười có phần ngượng ngùng, dường như cậu ta không quá am hiểu việc giao tiếp với người lạ.
“Cám ơn”, Tần Phong gật đầu đáp.
Kế đó, Tần Phong nhanh chóng tìm đến giường của mình, đem balo đặt lên mặt bàn.
Phía trên là giường, phía dưới là bàn, mỗi một phòng ký túc xá được thiết kế cho 4 sinh viên sinh hoạt.
Hiện tại chỉ có hai người trong phòng, cũng không thể im lặng như thế được, nên hai người câu được câu không trò chuyện.
Tần Phong rất hưởng thụ loại cảm giác đã lâu chưa được trải qua này.
Chẳng mấy chốc, hai người còn lại cũng đến.
Bạn cùng phòng thứ ba là một người cao lớn, độ khoảng 1m85, tên là Vương Sảng, cậu ta đến từ thành phố Liêu ở Đông Bắc.
Người cũng như tên, Vương Sảng là một cậu trai khá chính trực và cởi mở.
Khi người cuối cùng đến, cảnh tượng phải nói là quá mức “phô trương”.
Ba mẹ, họ hàng,… cả một đại gia đình, cả trai lẫn gái cộng lại có đến bảy, tám người, trong tay mỗi người xách theo bao lớn bao nhỏ, cũng không biết bên trong đựng những gì.
Đoàn người dũng mãnh tràn vào khiến căn phòng tiêu chuẩn bốn người phút chốc trở nên chật cứng.
“Ôi trời, căn phòng này cũng nát quá đi, còn không bằng phòng cho giúp việc nhà chúng ta ở nữa đấy! Tiểu Kiệt à, hay là bà nội thuê cho cháu một căn phòng ở khu biệt thự bên ngoài nhé! Cháu mà ở đây, bà nội sẽ đau lòng lắm đấy!”
Một bà lão đầu tóc bạc trắng bước vào phòng ký túc xá, liên tục chọn ba lấy bốn, lại còn tỏ vẻ ghét bỏ.
“Được rồi, bà nội à, cháu tự lo cho mình được mà”, một chàng trai có vẻ ngoài tuấn tú, sáng chói tựa như ánh mặt trời có hơi mất kiên nhẫn nói.
“Các bạn học, thật ngại quá, đây là con của tôi, Triệu Minh Kiệt, từ nhỏ nó đã bị chúng tôi chiều hư, sau này xin nhờ các bạn giúp đỡ nó nhiều hơn!”
Người đi vào cuối cùng là một ông chú trung niên có dáng vẻ bệ vệ, rất ra dáng ông chủ lớn.
“Đúng rồi, mọi người còn chưa ăn cơm đúng không, đi nào… Tôi mời, mọi người cùng làm quen với nhau nhé!”
...
Trên bàn cơm, bốn người trong ký túc xá lần lượt giới thiệu về bản thân.
Trương Vân đến từ tỉnh Cam Nam ở Tây Bắc, ba cậu ta là làm việc trong huyện, đứng hàng thứ ba, mẹ là giáo viên trung học, cũng coi như là một gia đình phú quý.
“Cả nhà bạn Trương Vân đều rất ưu tú, rất giỏi nha!”
Nghe Trương Vân giới thiệu xong, ba của Triệu Minh Kiệt, Triệu Hồng Thịnh, khẽ gật đầu tán dương.
Tần Phong có thể nhìn ra được, tuy Triệu Hồng Thịnh mở miệng tán dương, nhưng giọng điệu của ông ta lại không có bao nhiêu chân thành.
Từ đó có thể đoán ra được một viên chức đứng thứ ba ở huyện có vẻ như không đáng để ông ta để vào mắt.
Kế tiếp là Vương Sảng.
Cậu ta đến từ thành phố Liêu ở Đông Bắc, gia đình Vương Sảng có hùn vốn làm ăn với người khác, mở một cửa hàng bán ngọc, gia sản có hàng trăm triệu.
“Bạn Vương Sảng tuy xuất thân từ một gia đình giàu có nhưng lại có tính độc lập, tương lai vô cùng xán lạn! Sau này Tiểu Kiệt phải học hỏi nhiều hơn ở cậu!”
Lúc này, giọng điệu của Triệu Hồng Thịnh có vẻ chân thành hơn vừa nãy rất nhiều.
Nhưng trong mắt ông ta từ đầu đến cuối cũng không có bao nhiêu gợn sóng.
Nói cách khác, một gia đình có tài sản lên đến hàng trăm triệu vẫn không đủ để ông ta để mắt.
Kế tiếp đến phiên Tần Phong.
Tần Phong chỉ thờ ơ nói một câu: “Tôi đến từ nông thôn”.
Kiếp trước, trong bàn cơm này, anh đã nói rất nhiều nhưng vẫn không giấu được sự xấu hổ.
Nhưng ở kiếp này, anh chỉ nói vỏn vẹn năm chữ, mà lại nói một cách hết sức thờ ơ.
Nghe thế, tất cả mọi người đều lộ vẻ bất ngờ.
Sau vài giây sửng sốt, Triệu Hồng Thịnh liền cười nói: “Không sao, bạn Tần Phong, dù có đến từ nông thôn thì cũng đừng nản chí, chỉ cần cậu cố gắng, cũng thể mở ra một vùng trời cho mình”.
Những người khác cũng giống như Triệu Hồng Thịnh, đều cho rằng Tần Phong sẽ tự ti vì xuất thân từ một vùng quê nghèo.
Mà Tần Phong cũng không có ý định giải thích.
Tuy ngoài miệng Triệu Hồng Thịnh “an ủi” anh, nhưng trong giọng nói của ông ta lại chẳng có chút chân thành nào cả.
Khoảng thời gian sau đó, ông ta không hề có bất kỳ hứng thú nào với Tần Phong, ngay cả một câu cũng không thèm nói với anh.
Theo như cách nghĩ của Triệu Hồng Thịnh, bạn học như Tần Phong hoàn toàn không giúp được gì cho con ông ta, nên chẳng cần phải qua lại làm gì.
Thậm chí trong lòng ông ta còn nảy sinh suy nghĩ: Nếu để Triệu Minh Kiệt làm bạn với người như vậy sợ rằng sẽ làm thấp đi thân phận của con mình.
Dù sao thì vòng tròn giao tiếp của một người thông thường sẽ quyết định địa vị của người đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!