Tần Phong ném con dao phay ở tay trái đi, tay phải kéo một con dao phay thật dài khác, bước từng bước về phía Hoàng Thiên Bá.
“Leng keng…”
Lưỡi dao kéo lê trên nền gạch men sứ phát ra âm thanh vô cùng trong trẻo.
Nhưng giờ phút này, Hoàng Thiên Bá chỉ cảm thấy âm thanh kia thật đáng sợ.
Tần Phong vung chân đá Hoàng Thiên Bá, khiến ông ta văng từ trên ghế xuống.
Kế đó, anh thản nhiên ngồi xuống ghế, cứ thế nhìn Hoàng Thiên Bá đang nằm trên sàn nhà, thờ ơ nói: “Giờ đến lượt tôi hỏi ông, hôm nay ông muốn chết như thế nào?”
Hoàng Thiên Bá nhìn chằm chằm vào Tần Phong, trong lòng ông ta có vô vàn cảm xúc.
Ông ta thật sự không ngờ mấy chục tên đàn em dưới tay mình mà lại đánh không lại một thằng nhóc miệng còn hôi sữa.
Thân thủ của tên nhóc này khủng bố đến mức nào cơ chứ?!
Ông ta sống nhiều năm như vậy nhưng chưa từng gặp bao nhiêu người có bản lĩnh như tên nhóc trước mặt.
Tuy nhiên, Hoàng Thiên Bá không hổ là ông trùm một phương, ông ta cố nén lửa giận trong lòng, bình tĩnh nói: “Người anh em, cậu đánh giỏi thật đấy, có thể một mình đấu lại mười mấy người. Nhưng đánh giỏi thì có đánh lại súng được không?”
“Trước kia tôi cũng gặp không ít cao thủ như cậu rồi, nhưng mà… hầu hết đều chết vì bị bắn lén!”
Hoàng Thiên Bá gọi anh từ “tên nhóc” thành “người anh em”, từ đó có thể thấy ông ta cũng đã có ý muốn thỏa hiệp.
“Ồ… Ông đang uy hiếp tôi à?”, dù bận nhưng Tần Phong vẫn ung dung nhìn ông ta.
Con dao phay trong tay không ngừng lắc lư.
Hoàng Thiên Bá thấy vậy thì trong lòng phát lạnh, vội sửa lời nói: “Người anh em chớ có hiểu lầm. Theo tôi thì oan gia nên giải không nên kết. Chuyện hôm nay quả thật là tôi làm sai trước, nhưng bạn của cậu cũng không chịu thiệt hại gì cả, thế nên, chuyện này coi như bỏ qua, được không?”
Tuy nhiên, trong lòng ông ta lại nghĩ: Nhóc con, đợi ông mày qua được ải lần này, ông nhất định sẽ đòi lại thể diện.
Tần Phong từ trên ghế đứng dậy, nhếch mép cười, rồi bỗng nhiên, anh giơ con dao dài trong tay lên, vỗ vỗ lên khuôn mặt to mọng của Hoàng Thiên Bá bà nói: “Tôi biết trong lòng ông không phục. Nếu như muốn báo thù thì cứ… đến đi! Nhưng tôi nói cho mà biết, lần sau nếu còn dám đụng đến tôi, tôi sẽ tự tay tiễn ông xuống Địa Ngục”.
Dứt lời, anh xoay con dao trong tay một vòng rồi đột nhiên ném ra xa.
"XÍU...UU!..."
Một âm thanh xé gió vang lên, cây dao dài kia thoáng cái đã cắm vào vách tường bên ngoài toilet.
“Ầm!”
Một âm thanh nặng nề, lúc này, con dao dài đã đâm sâu hơn phân nửa.
Xong việc, Tần Phong lập tức xoay người rời đi.
Sở dĩ anh không đại khai sát giới cũng là vì có điều kiêng kỵ
Với bản lĩnh của anh hiện tại, nếu bị truy nã thì… thật sự khó mà tiếp tục cuộc sống bình thường.
Điều này không phù hợp với suy nghĩ của anh.
Bởi vậy, sau khi phát tiết một trận, anh mới tạm tha cho đám người Hoàng Thiên Bá.
Nhưng nếu đám sâu kiến này còn dám mạo phạm đến anh thì Tần Phong tuyệt đối không tha cho bọn họ.
Hơn nữa, chỉ cần anh đột phá Trúc Cơ kỳ thì muốn giết người trong vô hình là điều rất đơn giản.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!