Mạc Kiến Quân mặc bộ đồ của quân đội đi vào trong nhà họ Mạc, trên vai có một ngôi sao.
Tượng trưng cho cấp bậc của ông ta là Thiếu tướng.
Nhìn bề ngoài chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, dáng người cao khoảng một mét tám, phong thái đầy sức sống.
Ở độ tuổi này của ông ta mà đã có được quân hàm như vậy, ngoại trừ có liên quan đến nhà họ Mạc ra, đa phần đều là vì năng lực của chính bản thân ông ta.
Xuất thân là một quân nhân, Mạc Kiến Quân trước giờ làm việc vô cùng nghiêm khắc và mạnh mẽ.
Cho dù là Mạc Kiến Nghiệp quản lý cả gia tộc họ Mạc thì khi nhìn thấy ông ta cũng phải nhượng bộ ba phần.
Đây cũng là lý do vì sao lúc trước Mạc Kiến Nghiệp lại nói câu “Đợi anh hai trở về rồi xem ý kiến anh ấy thế nào”.
Không phải là bởi vì Mạc Kiến Nghiệp tôn trọng anh hai của ông ta, mà kỳ thực là do kiêng dè người anh này của mình.
“Ba, cuối cùng ba cũng về rồi?”
Mạc Khuynh Thành đứng ở trước cửa khu điều dưỡng tư nhân của ông nội cô ta, ngẩng đầu lên nhìn vào ba mình, trong lòng thầm vui mừng.
Bởi vì, điều này cũng có nghĩa là, chỉ cần cô ta thuyết phục được ba mình, thì ông nội Mạc Trọng Đình có thể dùng thuốc rồi.
Từ sau khi mẹ ruột của Mạc Khuynh Thành mất đi, ba của cô ta dường như đã dồn hết tinh thần lẫn sức lực của mình vào trong quân đội.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến ông ta thăng cấp rất nhanh.
Có lẽ vì như vậy, cho nên tình cảm cha con của bọn họ cũng không được thân thiết cho lắm.
Dù gì, có lúc đến cả năm trời bọn họ cũng chẳng gặp mặt được một lần.
“Hừ!”
Mạc Kiến Quân lạnh lùng hừ một tiếng, sắc mặt sa sầm, biểu cảm rõ ràng không hài lòng với cô con gái này của mình, nói:
“Ba mà còn không về, thì không biết con còn định làm trò gì nữa?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!