Đến cuối cùng, thậm chí cô ấy đã chết vì anh.
Cho nên sau nhiều lần cân nhắc, cuối cùng, anh lựa chọn giúp đỡ.
Dù Mạc Khuynh Thành có thông minh thì cũng không nhìn ra được những điều này.
Cô ta chỉ cảm thấy vô cùng mừng rỡ khi nghe Tân Phong nói vậy, Mạc Khuynh Thành vội vàng đứng lên nói cảm tạ: “Anh Tần, cám ơn anh! Không biết khi nào anh có thời gian? Tôi sẽ tới đón anhl”
“Ngày kia đi, đúng vào thứ bảy, tôi có thời gian”, Tân Phong ngẫm nghĩ rồi đáp.
Bên kia, sau khi trở về, Trương Siêu nói rõ toàn bộ những. việc đã xảy ra ở cổng trường cho Vương Học Bân nghe.
Đối với Vương Học Bân, anh ta cũng không dám thêm mầm dặm muối, có một nói một, có hai nói hai.
Nghe Trương Siêu nói, Vương Học Bân xoa xoa tay, thờ ơ nói: “Theo như cậu nói, công phu của tên nhóc kia không tệ, có thể dễ dàng đánh bại ba người các cậu?”
“Ngoài ra còn có một mỹ nữ lái Maserati tỏ thái độ rất tôn kính với hắn? Người như vậy thật sự chỉ là một sinh viên đến từ nông thôn sao?”
Khi nói câu cuối cùng, ánh mắt gã nhìn Trương Siêu lộ rõ ý trách cứ.
“Anh Bân, em cũng không biết rốt cuộc chuyện là như thế nào. Nhưng theo như điều tra của em thì sự thật chính là như thết”, Trương Siêu rụt rụt cổ, trong lòng vô cùng bất an.
“Vậy thì cậu đi tra lại cho tôi lần nữa, tra cho cẩn thận vào”, Vương Học Bân liếc nhìn anh ta, hờ hững nói.
“Vâng, tôi đi ngay!”, Trương Siêu đáp.
Đợi Trương Siêu đi khỏi, vẻ mặt thản nhiên của Vương Học Bân thoáng thay đổi, gã nhăn mặt, lẩm bẩm nói: “Tân Phong, mặc kệ mày đến từ đâu, có liên hệ với ai, thì nếu mày dám ngấp nghé Âu Dương Tĩnh, tao cũng sẽ khiến mày phải hối hận vì đã sinh ra trên đời này!”
Nói xong câu cuối, trong mắt gã lóe lên sát ý.
Sau khi chia tay chị em nhà họ Mạc, Tân Phong quay lại trường, tiếp tục nhịp sống như bình thường.
Nên đi học thì đi học, nên hẹn hò thì hẹn hò. Không có một chút ảnh hưởng nào.
Thứ sáu, sau khi tan học, Tân Phong quay về sân của mình thì thấy Từ Dĩnh đang chăm sóc cây cỏ trong vườn.
Thấy anh bước đến, cô ta có hơi ngượng ngùng, dù sao thì sau lần chạm mặt đầu tiên, đây cũng mới là lần thứ hai bọn họ gặp nhau mà thôi.
Vì để hóa giải bầu không khí ngượng ngùng, cô ta vội đặt bình nước trong tay xuống, cười nói: “Hôm nay tôi tan ca sớm, nên có mua ít đồ ăn, đợi tôi nấu xong, anh cùng ăn với tôi nhé, coi như hàng xóm làm quenl”
Nghe vậy, Tân Phong có hơi ngẩn ra.
Nói thật thì anh vẫn luôn ăn cơm ở căn tin, đúng là có hơi ngán rồi.
Dù sao thì cơm tập thể cũng thật sự khó ăn.
Không ngờ hôm nay lại có người mời cơm, đương nhiên anh sẽ không từ chối chuyện tốt như vậy, liền mỉm cười đáp: “Được, vậy cảm ơn nhé!”
Vừa khéo buổi tối không cần phải chạy ra ngoài ăn.
Không bao lâu sau, Từ Dĩnh gõ cửa phòng Tần Phong.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!