Nhân viên lễ tân quay người nhìn cô cũng nhanh chóng nhận ra vị Sở phu nhân nổi tiếng của Sở thiếu. Cũng vì thế mà không dám phạm sai lầm kể cả trong lời nói lẫn hành động. Nhìn thấy cô lại như nhìn thấy anh, họ sợ anh nên theo đó cũng kính trọng cô thêm phần.
- Sở phu nhân, phòng của chủ tịch nằm trên tầng hai mươi bảy ạ.
- Cảm ơn cô.
Duệ Y đi thẳng đến thang máy rồi ấn số tầng hai mươi bảy. Nhìn thấy cô, nhân viên cũng không dám bước vào theo tháng máy, có người gan dạ lắm mới khép nép đứng ở một góc bên trong đợi đến tầng của mình thì đi ra. Thang máy cứ dần chuyển động, đi lên từng tầng từng tầng một. Bất giác một cảm giác khó chịu dồn nén đẩy lên trên cổ họng. Cô ngã xuống, đầu óc quay cuồng đau đến muốn vỡ ra. Duệ Y cố gắng giữ lấy thanh nắm tay rồi ghì đứng dậy, nhìn thang máy còn đang ở tầng thứ mười chín mà như sụp đổ. Cô liên tục nôn ói nhưng chẳng nôn ra được gì còn cơ thể lại khó chịu đến mức muốn nổi tung. Phía trươc mắt cô là một mảng trắng hỗn loạn đang xoay vòng không thấy lối thoát.
" Ting, ting. "
Tiếng thang máy báo hiệu lên đến tầng hai mươi bảy vang lên như cứu thoát cô khỏi sự khó chịu đang dồn lên đến đỉnh đầu. Duệ Y loạng choạng đứng thẳng dậy, bước chân lảo đảo không thể bước thêm được một bước nào nữa mà phải dựa vào tường để đứng vững.
- Cái thứ rác rưởi nào lại dám đứng đây chắn đường tao vậy hả?
Một giọng nói chanh chua vang lên bên tai, cô khó chịu ghì lấy tường để bản thân đứng dậy mong cho cơ thể không gục ngã lúc này. Mùi nước hoa nồng nặc cùng tiếng giày cao gót nện xuống nền đất khiến cô càng khó chịu hơn. Cô không thể đứng thẳng dậy để nhìn người phụ nữ vừa lăng mạ mình càng không thể đáp lại lời nói của cô ta. Cô ta nhìn cô rồi chê trách từ trên xuống dưới, giọng nói chanh chua văng vẳng bên tai khiến cô chỉ muốn đẩy ả ta ra thật xa.
- Còn không biết đường đứng dậy xin lỗi tao à? Tiểu thư đây là đối tác quan trọng của Sở gia, nếu cô làm gì không phải phép để mất hợp đồng lần này thì Sở thiếu sẽ không tha cho cô đâu.
Cô ả vẫn đứng đó mặc sức mà lăng mạ cô. Duệ Y nhắm mắt lại để bản thân được thanh tịnh cố gắng kiềm chế lại cảm xúc. Rốt cuộc cô cũng có thể mở mắt ra nhìn phía trước nhưng những đợt sóng cứ ào ạt xô vào trí não cô khiến Duệ Y đau đầu như muốn vỡ ra.
- Cô đang làm gì ở đây vậy?
Tiếng giày đàn ông bước đến gần cô hơn, cô cảm nhận được hương thơm quen thuộc của người vẫn thường chung chăn gối với cô mỗi đêm. Đó là anh. Sở Chính Kì bước đến bên cạnh cô ả kia rồi nhìn cô đang trong tình trạng không mấy khoẻ mạnh trước mặt. Như nhận ra gì đó bất thường, anh đi đến đỡ cô dậy mới biết người trước mắt mình là ai.
- Sao cô lại ở đây?
Anh nhíu mày có phần khó chịu khi thấy cô xuất hiện ở Sở thị. Duệ Y lúc này đã lấy lại được ý thức mà cầm chặt lấy bản hợp đồng đưa cho anh.
- Đến đưa anh thứ anh quên.
Nói rồi cô liếc nhìn sang cô ả vừa nãy lăng mạ cô. Gương mặt này, giọng nói và cả hương nước hoa nồng năc này cô đã gặp ở đâu đó rồi. Duệ Y cố gắng lục lại trong trí nhớ về người phụ nữ trước mắt cho đến khi hình ảnh dừng ở quán ăn hôm đó của dì Hoà. Đúng rồi, hôm đó cô đã gặp ả ta đang dùng bữa cùng anh ở đó.
- Xin lỗi tiểu thư, vừa nãy sức khoẻ tôi không được tốt nên mới đứng đây chắn đường của tiểu thư. Thực sự xin lỗi, mong là tiểu thư không để bụng chuyện nhỏ nhặt này.
Cô mỉm cười liếc nhìn ả với ánh nhìn không mấy thiện cảm. Nhưng dường như cô ả không chút ngạc nhiên hay bất ngờ nào khi biết người cô ta vừa lên mặt là Sở phu nhân của Sở thị. Cô ta khoanh tay trước ngực tự tin đứng trước mặt cô rồi nhếch môi cười đáp trả.
- Vừa nãy Lệ Yến không biết là Sở phu nhân nên có lời lẽ không đúng, mong phu nhân bỏ qua cho.
Chỉ cần nhìn qua thần sắc của cô ta Duệ Y cũng biết được ý định sâu sa trong lời nói của ả. Cùng là phụ nữ với nhau nên cô có thể hiểu được dã tâm của cô ta thực sự rất lớn. Lệ Yến dần tắt nụ cười rồi đưa đôi mắt xuống bụng cô. Dường như cô ta không mấy vui vẻ mà còn tỏ ra khó chịu khi nhìn thấy cô đang mang thai.
- Sở phu nhân đang bầu bí thế này chạy đi chạy lại ở Sở thị không phải là rất bất tiện sao? Phụ nữ ấy mà khi mang thai vẫn nên ngoan ngoãn ngồi nhà thì hơn.
Lệ Yến nhắc nhở cô nhưng cũng không quen mang theo cái nhìn sắc đến lạnh người. Trong ánh mắt đó dường như là dã tâm đến tột cùng của ả ta khi nhìn vào cái thai trong bụng cô. Linh cảm của người phụ nữ cho cô biết rằng nữ nhân này quả thực không phải dạng vừa, cô ta có thể làm bất cứ điều gì để có được thứ cô ta mong muốn.
- Cảm ơn cô đã quan tâm, tôi chỉ là mang đồ đến cho chồng tôi, không biết cô có ý kiến gì không?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!