" Anh ấy yêu mày sao? Vậy tao sẽ giết mày rồi chôn mày xuống dưới đất. Sau đó tao sẽ xây một ngôi nhà trên đó để mày có thể ngày ngày ngắm nhìn tao và Chính Kì hạnh phúc. "
Kiều Lệ Yến ngồi vắt chéo chân rồi ra lệnh cho một đàn em mang xô nước lạnh tạt thẳng vào người cô. Duệ Y ho khan vài tiếng, lờ mờ có thể nghe thấy tiếng cười man rợ cùng tiếng roi da quất xuống mặt đất. Đôi mắt cô dần lấy lại thị lực, từ mờ mờ có thể nhìn rõ được trước mặt chính là Kiều Lệ Yến.
- Tỉnh rồi à?
Cô ta ghé sát mặt vào cô rồi bóp mạnh. Cô nhíu mày, nghiến chặt răng để chịu đựng cơn đau như đang giày xéo, cảm giác nơi gương mặt như bị Kiều Lệ Yến bóp đến gãy từng khúc xương.
- Mày cũng giỏi thật đấy, có thể theo dõi tao lâu như vậy lại tìm được bằng chứng mà tao đã tiêu huỷ ngay trong đêm đó sau khi đã cho đứa con của mày lên thiên đường, cũng có chút tài năng chứ nhỉ.
Khoé môi Kiều Lệ Yến cong lên rồi ả ta buông gương mặt cô ra. Lùi lại phía sau một chút, cô nhìn thấy chiếc roi da quất thật mạnh xuống người cô. Cơn đau từ vết roi nhanh chóng truyền lên đến não, cô mím chặt môi cố gắng không để bản thân phát ra tiếng.
- Suýt chút nữa thì kế hoạch của tao bị mày phá nát cả rồi, con điếm.
Từng câu mắng chửi vang lên là từng lần roi da quật xuống người cô. Duệ Y cắn chặt môi, mặc cho những vết thương đang dần lở loét và chảy máu thấm đẫm chiếc áo bên ngoài cô vẫn không kêu than lấy một tiếng. Vì cô biết bây giờ có kêu la cũng chỉ khiến Kiều Lệ Yến hưng phấn hơn mà thôi.
- Sao vậy? Để tao cho mày biết thế nào là màu son đỏ nhé.
Kiều Lệ Yến ném chiếc roi da sang một bên rồi lục túi xách của cô lấy ra thỏi son đỏ cô đã dùng trước đó rồi đi tới bên cạnh cô. Ánh mắt ả ta không khác gì kẻ điên, khoé miệng cong lên cười đến man rợ.
- Cô tưởng bắt được tôi đến đây thì những tội ác của cô sẽ được xoá bỏ sao? Cô hành hạ tôi càng nhiều thì càng chứng tỏ rằng cô thua kém tôi mà thôi.
Duệ Y bắt đầu sắp xếp lại trí nhớ và liên kết tất cả những việc từ sau khi cô mất đi ý thức đến bây giờ lại. Đáp án cuối cùng chính là cô đã bị người của Kiều Lệ Yến phục kích ngoài cửa sau đó ả ta đã dùng cô để uy hiếp anh và thuận lợi rời đi trong an toàn. Nhưng có một điều cô vẫn thắc mắc, khi cô đóng cửa lại bên ngoài chỉ có người của Sở thị và một vài vệ sĩ của cô. Vậy người của Kiều Lệ Yến đã vượt qua được hành lang dài đó như nào?
Cô ta bị câu nói của cô công kích, lập tức lửa giận trong người trào ra bên ngoài. Kiều Lệ Yến dùng thỏi son đỏ tô vẽ lên mặt cô, bàn tay nắm chặt lấy mặt cô nhưng bị cô phản kháng. Thấy vậy hai tên đàn em phía sau ả nhanh chóng chạy tới giữ cô lại để Kiều Lệ Yến dễ dàng hành động hơn.
- Con điếm này, tao thua kém mày sao? Mày đang mơ à? Rồi một chút nữa mày sẽ phải quỳ xuống mà cầu xin tao thôi.
Cô ta không ngừng bôi son lên mặt cô, những cái tát như trời giáng xuống hai bên má in hằn năm vết ngón tay. Khi đã thấm mệt Kiều Lệ Yến mới buông tha cho cô mà đứng dậy. Cô ta nhìn Duệ Y đang nằm dưới sàn với hơi thở yếu ớt cùng cơ thể đều là những vết thương lớn nhỏ mà không ngừng cười lớn.
- Bây giờ thì mày đang quỳ dưới chân tao rồi đấy.
Giọng cười của ả vang khắp căn phòng, xé tan một màu đen u tối của đêm khuya lạnh buốt. Những vết thương không ngừng rỉ máu trên cơ thể, những vết son trên mặt cùng những cái tát đã bào mòn đi ý thức và sức lực của cô. Đau. Tê buốt. Những vết thương của cô lại được Kiều Lệ Yến không ngừng chà sát khiến da bị lở loét đến đáng sợ. Hai tay cô bị trói treo lên trên, hai chân để mặc đung đưa vô định trong không trung.
- Cô... cô càng như vậy tôi lại càng thấy cô đáng thương hơn mà thôi.
Bước chân Kiều Lệ Yến dừng lại, cô ta nắm chặt tay quay lưng nhìn cô. Những bước chân vội vã bước đến bên cạnh cô, ánh mắt cô ta như muốn xé nát gương mặt xinh đẹp nhem nhuốc máu và vết son của cô.
- Tao đáng thương sao? Tao có tất cả tại sao lại cần sự đáng thương chứ?
Kiều Lệ Yến đạp mạnh vào bụng cô khiến cơ thể nhỏ bé yếu ớt bị đẩy lùi lại phía sau. Máu không ngừng chảy ra từ những vết thương lớn nhỏ do roi da để lại, cô nhíu mày chịu đựng nỗi đau như gặm nhấm từng giác quan trên cơ thể, xé đi từng lớp da mà không ngừng đốt đi cả ý thức.
- Vậy sao? Tại sao cô lại giết Hạ Vũ? Là vì cô sẽ không bao giờ có được đứa con với Sở Chính Kì. Tại sao cô lại hành hạ tôi? Là vì cô sẽ không bao giờ có được trái tim anh ấy như cô hàng mong muốn. Cô không bao giờ có thể có được những thứ đó.
Duệ Y cười trong vết máu loang ra ở miệng. Mùi tanh, một mùi tanh ấm nóng đang chậm rãi chảy khắp cơ thể cô. Nếu cứ với cái đà này cô không biết rằng bản thân sẽ chịu đựng được đến khi nào nữa. Có lẽ là đến lúc anh gặp lại cô thì lúc đó cô đã chỉ còn lại cái xác không hồn.
- Không, không, không, mày sai rồi. Chỉ cần mày biến mất anh ấy sẽ hoàn toàn thuộc về tao.
Cô ta quay người đi cười lớn rồi gọi mấy tên côn đồ bên ngoài đi vào trong. Cả người Duệ Y bây giờ thấm đẫm máu, cơ thể mệt mỏi đến không còn sức để thở.
- Có nhìn thấy con điếm kia không? Nó là của chúng mày, muốn làm gì nó thì làm nhưng phải giữ mạng nó lại. Nếu để nó chết tao sẽ hỏi tội chúng mày.
Bóng lưng Kiều Lệ Yến xa dần rồi khuất hẳn trong bóng tối. Một đám côn đồ to con nhìn cô như sói nhìn mồi, chúng thèm khát đến nỗi có thể phản ứng ngay khi vừa nhìn thấy làn da trắng thấm đẫm máu của cô sau lớp vải rách tơi tả. Ba tên to con liếm nhẹ môi rồi bước từng bước đến chỗ của cô.
- Không biết mùi vị người phụ nữ của Sở Chính Kì sẽ ra sao đây?
- Sở phu nhân à xin thứ lỗi.
- Em ngoan ngoãn một chút tụi anh sẽ kết thúc sớm thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!