Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Luật Sư Hạng Nhất (tác giả Mộc Tô Lý)

Làm loạn xong, ga trải giường, chăn nệm tất cả đều đầy mồ hôi, ướt một mảng lớn. Yên Tuy Chi khựng lại một hồi, không nhịn được đưa tay sờ một cái.

Anh trầm mặc, cho tới bây giờ cũng không biết mình lại có thể ra nhiều mồ hôi như vậy.

Ga trải giường này hơi xấu một chút, nhưng được cái hút ẩm rất tốt.

Yên Tuy Chi không muốn thừa nhận. Vì vậy anh lại thuận tay sờ lên bắp thịt trên vai lưng Cố Yến, lười biếng chìa ra cho Cố Yến nhìn: “Nè, nhìn một chút đi, mồ hôi của cậu làm giường không thể ngủ nữa rồi nè.”

Cố Yến: “…”

Đây chính là mở mắt nói dối. Lật chăn ra nhìn cũng biết là của ai.

Nhưng lúc này, luật sư Cố lại thuận theo ngoài dự đoán, cho nên Yên Tuy Chi nói chuyện gì hoang đường hắn cũng sẽ yên lặng nhận lấy hết.

“Ừm, tôi sai.” Cố Yến đáp một tiếng thật thấp, trong giọng còn mang theo một chút tình dục chưa tan.

Yên Tuy Chi nghe vậy, bên tai hơi ngứa, màu đỏ vừa lui xuống lại dần lan từ cổ đến tai.

Anh chôn mặt vào trong gối.

Nếu là trước kia, Yên Tuy Chi có thói ở sạch căn bản sẽ không chịu được một giây. Nhưng lúc này anh lại cảm thấy lười động đậy.

Nhưng dù sao cũng chỉ lười trong phút chốc thôi.

Nửa giờ sau, Cố Yến mặc quần dài xuống giường. Hắn phủ thêm áo sơ mi, khom người chống mép giường hỏi: “Xuống tầng nhé?”

Yên Tuy Chi hơi đắn đo.

Anh nói: “Đổi bộ khác đi.”

Cố Yến: “Không muốn động?”

Yên Tuy Chi cũng đã chống người ngồi dậy: “Không phải, là giúp —”

Anh nói đến một nửa, động tác hơi cứng ngắc, vẻ mặt chết lặng trong chốc lát: “—giúp cậu trị tâm bệnh một chút.”

“Tâm bệnh gì?”

Cố Yến bỗng chốc không phản ứng kịp, hỏi một câu. Hắn đưa tay muốn đỡ lấy eo Yên Tuy Chi, lại bị Yên Tuy Chi lanh tay lẹ mắt chặn lại.

“Đừng quấy rối, tôi dậy rồi.”

Dù là loại thời điểm này, giáo sư Yên vẫn rất muốn mặt mũi.

Không thể để mất mặt được.

Anh căng mặt, hơi thích ứng một chút, mặc quần áo rồi nói: “Tôi đi cùng cậu, lấy bộ màu đen kia.”

Cố Yến sửng sốt, giờ mới hiểu được ý của anh.

Yên Tuy Chi một tay cài hai nút áo sơ mi, một tay vỗ Cố Yến nói: “Thành thật mà nói, tôi cảm thấy ít nhất màu đen còn đẹp hơn những màu khác. Lúc nào mà cậu có thể thản nhiên đắp chăn đen lên người tôi, nhét hoa yên nghỉ vào trong tay tôi, hẳn sẽ không phải mơ tiếp những giấc mơ kia nữa.”

Cố Yến: “…”

Có một số người mỗi ngày đều suy nghĩ vài cách vớ vẩn gì không biết?

“Thầy cậu sẽ hại cậu sao?” Yên Tuy Chi lại giả bộ vẫy đuôi chó sói to, nhướng mày hỏi: “Có đi hay không?”

Cố Yến không biết làm sao lại thuận theo: “Đi.”

Hai người một trước một sau xuống tầng, lấy bộ chăn ga màu đen từ trong ngăn kéo phòng khách ra.

Cố Yến ôm chăn, có thể nhìn ra hắn khá là chê bai với màu sắc này.

Lúc tắt đèn lên tầng, Yên Tuy Chi nhớ tới cái gì mà hỏi một câu: “Tại sao cậu lại cho tôi mượn gác xép, mà không phải là phòng khách?”

Cố Yến nói như chuyện đương nhiên: “Thầy không phải là khách.”

Huống chi không gian gác xép cũng không kém phòng khách, nói là gác xép, nhưng diện tích lại không hề nhỏ chút nào.

Yên Tuy Chi có chút buồn cười: “Nói cứ như cậu đã từng đón tiếp vị khách nào khác rồi ấy.”

Cố Yến không tìm ra lời phản bác, liền không lên tiếng.

Thật ra thì đây cũng chỉ là một chút tư tâm của hắn mà thôi, gác xép ở ngay phía trên phòng ngủ chính. Thỉnh thoảng hắn có thể nghe được vài động tĩnh của đối phương. Có thể chứng tỏ căn nhà này không hề trống trải.

Hai người thay chăn ga.

Yên Tuy Chi lại vào phòng tắm qua một lát. Cố Yến ngồi dựa ở mép giường chờ anh, tùy ý mở máy thông minh ra đọc tài liệu.

Trước kia hắn luôn cảm thấy mình là một người có lực khắc chế không tệ, lúc nào cũng có thể tiến vào trạng thái công tác được.

Hoặc có thể nói, hắn gần như không ra khỏi trạng thái làm việc bao giờ.

Mà bây giờ hắn lại phát hiện, thật ra ai cũng lười biếng, chỉ là trước kia chưa từng được khai phá ra loại tiềm lực này thôi.

Hắn lật hai trang, lại đứng dậy đi xuống tầng.

Vào lúc này hắn mới có chút vui vẻ vì đã thay một hộp thuốc mới, nếu hắn nhớ không nhầm, trong thuốc mới mua trừ thuốc hạ sốt, còn có thuốc vạn năng.

Cố Yến liếc nhìn từng loại một, hướng dẫn sử dụng của mỗi một hộp đều nhìn rất nghiêm túc, thậm chí ngay cả mùi vị cũng không hề bỏ qua.

Đây chắc là lần đầu tiên hắn tìm thuốc một cách nghiêm túc trong đời.

Hắn chọn một loại giảm sốt trong đó, rót hai cốc nước ấm, bỏ thuốc vào trong một cốc.

Ở phương diện này, Cố Yến hiểu Yên Tuy Chi rất rõ, nếu như trực tiếp bảo anh uống thuốc hạ sốt, chắc chắn có chết anh cũng sẽ giữ mặt mũi nói: “Uống thuốc làm gì, chưa đến mức kia, không đến nỗi.”

Cho nên hắn mới chọn một loại thuốc gần như không có mùi, chắc hẳn lúc uống sẽ không có vấn đề gì.

Hắn chuẩn bị xong tất cả rồi lên tầng, Tuy Chi đã tắm xong, đang chuẩn bị đi ngủ.

Cố Yến giống như tùy ý đưa cốc nước cho anh, “Ra nhiều mồ hôi như vậy còn tắm, uống nước rồi hẵng ngủ tiếp.”

Yên Tuy Chi nhận cốc, vừa uống một hớp liền nghi ngờ hỏi: “Sao nước này lại có mùi vị gì thế?”

Cố Yến tỉnh bơ uống nước trong cốc của mình, thầm nói sao miệng người này nhạy thế không biết, trong hướng dẫn sử dụng nói không màu không vị mà cũng bị anh phân biệt ra được.

“Mùi gì?”

“Không nói được, có chút ngọt?”

“Ngọt? Tôi thử một chút xem.” Cố Yến ngồi xuống ở bên kia, đặt cốc lên đầu giường, rất tự nhiên nâng cằm anh lên thân mật hôn.



Chăn màu đen đắp lên người Yên Tuy Chi làm nổi bật làn da cực trắng của anh, nhưng màu trắng này cũng không phải là màu không còn sức sống, mà ánh đèn càng khiến cho màu trắng đó được phủ lên một lớp vàng dịu dàng.

Sẽ không khiến người ta liên tưởng đến cái chết, ngược lại…

Yên Tuy Chi vốn đã có chút buồn ngủ, nhưng cảm giác Cố Yến đang hôn lên lưng anh, từ gáy đến bả vai.

Anh dung túng một hồi, hai mắt mở ra rồi nheo lại, giống như một con mèo được vuốt ve toàn thân rất thoải mái.

Cho đến khi anh bị lật người, trán đặt lên gối, để lộ ra đường cong đẹp đẽ của xương bướm, anh mới không nhịn được buồn bực oán trách một câu: “Cậu không định ngủ hả?”

Nhưng câu than phiền này chẳng thật tí nào.



Chẳng được bao lâu, bả vai anh lại đổ mồ hôi, chăn màu đen quấn quanh eo, lộ ra một mảnh trăng trắng.

Anh có chút khó nhịn cắn xương ngón tay, nhíu mày rất lâu. Sau đó mi mắt ẩm ướt đột nhiên run lên một cái, trong đôi mắt tràn đầy hơi nước.

Một lát sau, anh thở gấp hai tiếng, quay đầu tùy tiện đáp lại nụ hôn sâu của Cố Yến.



Cho nên mới nói, có lúc tan việc quá sớm cũng không có nghĩa là có thể đi ngủ sớm được.

Có lẽ còn ngủ trễ hơn so với bình thường.

Cái chăn mới thay lại bị làm ẩm ướt và lộn xộn, bởi vì hô hấp của hai người tản ra hơi nóng theo mỗi nhịp điệu.

Cái gì sạch sẽ, cái gì tắm rửa, vào lúc này đều bị ném lên không hết rồi.

Cuối cùng Yên Tuy Chi còn chẳng nâng lên được nửa ngón tay nữa.

Trong lúc mơ mơ màng màng, anh nghe Cố Yến nói một câu “Ngủ ngon.”

Anh khàn giọng “ừ” một tiếng, nhắm hai mắt sờ lên khóe miệng Cố Yến coi như đáp lại.

Sau đó hô hấp của anh dần trở nên vững vàng.

Ngay lúc Cố Yến cho rằng anh đã ngủ, ngón tay anh trượt từ bên khóe miệng Cố Yến xuống, tìm đến tay áo hắn, cầm lấy, mắt cũng không thèm mở, chỉ lười biếng nói: “Mơ đẹp…”

Mưa to như thác đổ, cả một đêm đến khi trời sáng.

Đến đây luật sư Cố đã hiểu rõ được hai câu ngụy biện này rồi ——

Ngủ cùng giường chữa ác mộng.

Chăn màu đen không hề xấu xí.
Nhấn Mở Bình Luận