Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Luật Sư Hạng Nhất (tác giả Mộc Tô Lý)


Edit: Bonnie/Nghiêm cấm reup!
Thật ra chuyện bút tích không cần Yên Tuy Chi nói, Cố Yến cũng biết, chắc chắn sẽ không tra được.
Nếu không chính phủ Tửu Thành nhất định sẽ là người đầu tiên tra ra đối phương là ai, dù sao lần đó co rất nhiều nhân viên chính phủ dính phải, chứ chưa nhắc đến những người bị liên lụy khác.
Chắc chắn sẽ có người ghi hận trong lòng.
Xem ra, người nặc danh kia bảo vệ thông tin của mình tốt như vậy, cũng là có dự kiến trước.
“Lát nữa trở về đưa mấy thứ này cho Joe nhìn xem.” Yên Tuy Chi nói, “Xem hắn ta có con đường khác không.”
“Ừm.”
So sánh bút tích không phải việc khó đối với Yên Tuy Chi và Cố Yến.

Nhưng Joe có quan hệ rộng hơn, cũng có thể tìm được tin tức khác.
Hai người đi dọc theo bờ sông, đèn đường kéo xuống cái bóng thật dài phía sau hai người.
Cố Yến đột nhiên hỏi: “Thầy không thích Tửu Thành cũng là bởi vì điều này?”
Yên Tuy Chi sững sờ: “Điều gì?”
“Cha mẹ thầy.” Cố Yến thu màn hình về, “Bọn họ cho Tửu Thành nhiều tiền như vậy, lại nhận được kết quả thế kia.”
Rõ ràng là từ thiện, lại bị tiêu vào nơi âm u bẩn thỉu.
Yên Tuy Chi lắc đầu một cái, “Thật ra không phải, đây chỉ là chuyện của một vài người, không đến mức để cả Tửu Thành phải gánh trách nhiệm.”
Cố Yến: “Vậy thì vì cái gì?”
Yên Tuy Chi ngẫm nghĩ, nghiêm túc nói: “Bởi vì thối lắm.”
Cố Yến: “…”
“Cậu có biết một người có khứu giác vị giác cực kỳ bén nhạy đứng trên hành tinh này, cần chuẩn bị tâm lý bao lâu không? May mà đêm nay không có gió, nếu không mỗi lần thổi qua là tôi phải ngừng thở, nhìn những con đường cùng với xó xỉnh kia đi, đều cần dũng khí cực lớn.”
Yên Tuy Chi bắt bẻ từ trên xuống dưới xong, lại nói: “May mà cậu chọn con đường này, chí ít còn sạch sẽ.


Nếu như là đường khác, vậy có lẽ tôi sẽ phải lôi kéo cậu phi nước đại trở về mất.”
“…”
Cố Yến tưởng tượng theo sự miêu tả của anh, cảnh tượng kia đúng là khiến người ta phải say mê.
“Thầy ghét bỏ Tửu Thành như thế, sao lúc quyên tiền lại không quên chỗ này.”
Trên thực tế không chỉ là không quên nơi này, đơn giản là Yên Tuy Chi thiên vị với viện mồ côi Vân Thảo, dù nó đã đóng cửa một thời gian, nhưng lúc phân chia di sản vẫn không quên để lại cho nó một phần.
Cố Yến nghĩ, Yên Tuy Chi hai mươi tuổi luôn nghiêm mặt chê bai, nhưng lại luôn chạy về phía viện mồ côi này, ngược lại… rất thú vị.
“Thối đâu có phạm pháp.” Yên Tuy Chi nói, “Vả lại, nếu như cậu trò chuyện nhiều hơn với lão viện trưởng sẽ biết, thật ra cái tên Vân Thảo này là do cha mẹ tôi và một người ẩn danh khác đặt.

Lần đầu tiên tôi đến viện mồ côi, ông ấy có nói với tôi, ban đầu lúc viện mồ côi mới mở, ông ấy có nhận được món quà chúc mừng từ hai bên, thuận thế bàn bạc một chút, cuối cùng dùng cái tên này.”
Mặc dù Vân Thảo được gọi là cỏ (thảo nghĩa là cỏ), nhưng thực tế lại là một loại hoa.

Lúc nó còn là mầm non rất không nổi bật, nhưng tỉ lệ sống sót cao, cấy ghép dịch chuyển thế nào cũng sẽ không bị gì.

Đợi đến khi trưởng thành nở rộ, bên cạnh mỗi một đóa hoa đều hiện ra làn khói màu vàng, như ánh bình minh bên cạnh mây trôi, cực kỳ xán lạn.
Ý nghĩa của loài hoa đó là hy vọng vĩnh viễn.
Con đường dọc bờ sông quanh co uốn lượn, cuối cùng chính là bờ sông trước khách sạn.
Lúc Yên Tuy Chi và Cố Yến tản bộ tới đó, vừa vặn đụng phải Laura chạy tới.
Xem ra cô vừa từ trên xe đi xuống, trong tay xách va li, “Hở? Hai người ở bên ngoài à? Joe và Kha Cẩn đâu?”
“Bọn họ trong khách sạn.” Cố Yến nói, “Cậu đến sớm vậy sao? Tôi cứ nghĩ phải tới gần nửa đêm.”
Laura đang muốn há miệng nói gì đó, ánh mắt lại rơi lên trên tay của hai người.

Vẻ mặt cô trông như gặp quỷ, chớp mắt nửa ngày, rốt cuộc không nhịn được để lộ bản tính thời học sinh, không hề thận trọng nói: “Ai u mẹ của tôi ơi!”
Yên Tuy Chi thuận miệng trấn an: “Không dám nhận.”
Laura: “…”
Cố Yến: “…”
Đầu hắn đau quá.
“Đi lên rồi nói.” Cố Yến tức giận nói một câu, đi cùng Yên Tuy Chi lên, cũng kéo theo cả va li của Laura.
Joe thiếu gia luôn có một đam mê, lúc đi cùng bạn bè chỉ thích đặt cả một căn biệt thự lớn hoặc là cả tầng, hắn ta thích cảm giác tất cả mọi người ở cùng một chỗ, chia sẻ phòng ăn phòng bếp.

Dù sao ở giữa các phòng cũng phải có hành lang thông nhau.
Nói theo cách của hắn ta, là di chứng do khi còn bé ở trong phòng quá trống trải, quá ít người trong nhà.
Cho nên lần này khách sạn vẫn là kiểu biệt thự, Cố Yến và Yên Tuy Chi được xếp cho ở tầng hai, Laura ở tầng ba.
Sau khi vào cửa, Laura liền bị Joe và Kha Cẩn dời sự chú ý đi, đi qua cho hai người bạn một cái ôm an ủi.
“Kiểu gì tôi cũng không ngờ được thế mà lại như vậy.” Laura nói, “Mọi người tra ra chưa?”
Kha Cẩn bị ôm thì rất mờ mịt, mặc dù bầu không khí ở nhà Kitty.

Bell khiến tâm trạng cậu ta không tệ, nhưng cậu ta vẫn bị nhốt trong một lớp kén nào đó, không hiểu rõ tại sao mình lại bị ôm hai lần.
Laura lùi về sau sau, cậu ta đứng tại chỗ nghĩ một hồi, không nghĩ ra được, liền quay đầu đi thẳng tới một góc phòng khách, tìm cái ghế ngồi xuống, lặng yên nhìn một chiếc đèn đặt dưới đất.
Sau khi cậu ta ngồi xuống, những người khác cũng thuận thế đi theo, lần lượt ngồi xuống trên ghế sô pha.
Nhân viên điện tử khá giản dị của Tửu Thành bíp bíp hai lần, tự động đi pha mấy cốc cà phê nóng đưa tới.
Lâu rồi đám người Laura sẽ khá mẫn cảm với những thứ liên quan đến các vụ án, không thích loại nhân viên robot này lắm, bởi vì rất khó nói bọn chúng có thể bị cài chương trình giám sát nghe lén gì hay không.
Joe quen thói tắt nó đi, mới nói với Laura: “Tìm không ít bạn bè, vẫn đang tra, mấy ngày nay hẳn sẽ có một chút kết quả, cứ chờ trước đã.


Đúng rồi, sao cậu đến sớm thế?”
Laura bị câu nói này nhắc nhở, dựng thẳng ngón tay lên thần bí nói: “Bởi vì tôi đi nhờ được một chuyến máy bay vận tải rất đặc biệt.”
“Có ý gì?”
“Nói ra rất dài dòng.” Laura nói, “Sau khi tôi nhận truyền tin của cậu thì chỉ muốn nhanh chóng đến đây, liền liên lạc với một người bạn làm vận chuyển giữa các hành tinh, cậu ta luôn có thể liên hệ được với tàu bay tư nhân thuận tiện chở tôi một đoạn.

Nhưng hôm nay… cậu đoán xem? Tuyến đường tư nhân ở Decama đều bị âm thầm chiếm dụng hết rồi.”
“Chiếm dụng?” Joe nghi ngờ nói: “Buổi chiều tôi liên hệ với người ở cảng, còn không có tin này mà.”
“Chính là chuyện buổi tối.

Ban đầu tôi liên hệ cũng không có vấn đề này, tôi đến cảng rồi người ta mới nói với tôi rằng phải điều chỉnh.” Laura nói, “Nói như vậy, bến cảng lớn ở Decama, mỗi ngày đều sẽ có tàu bay tư nhân qua lại.

Đêm nay lại không có cái nào, có phải rất kỳ quái hay không?”
“Đúng vậy.”
“Cho nên tôi cũng thấy rất kỳ quái.” Laura nói, “Vừa vặn buổi chiều nghe được một chút tiếng gió, một lượng tàu bay vận tài lớn của nhà Cliff nhập cảng, lại thêm cậu nói với tôi về chuyện của Kha Cẩn, tôi đột nhiên thông minh nảy ra ý định, tiến vào chỗ nhận hàng tư nhân kia.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó tôi phát hiện thật ra là có rất nhiều tàu bay cập cảng rồi lại rời đi.” Laura nói, “Tôi nghĩ rõ ràng là nói với bên ngoài đã hết tàu rồi, chẳng lẽ lại có cái gì đó không muốn cho ai biết.

Tôi liền dứt khoát xâm nhập vào một con tàu đến Tửu Thành.”
“Cậu làm gì?” Nghe xong, ba người gần như đồng thời đặt câu hỏi.
“Xâm nhập vào một cái trong đó chứ sao.” Laura nói, “Không tin kỹ thuật của tôi sao?”
Cố Yến day trán: “Laura tiểu thư, cậu có biết cái gì gọi là nguy hiểm không?”
Joe lau mặt: “Cô ấy có biết bao giờ đâu.”
Laura: “Chậc — mấy người làm sao vậy?”
“Vậy cậu cho rằng chúng tôi sẽ như thế nào? Khen cậu thật to gan sao?” Joe thấy đau cả trứng, trừng mắt nhìn Laura hồi lâu, chán nản nói: “Thôi không quản được cậu, cậu nói tiếp đi.”

Lúc này Laura mới thỏa mãn mở miệng nói: “Tàu bay kia nhìn từ bên ngoài đúng là tàu bay tư nhân thường thấy nhất, nhưng bên trong… mọi người biết đấy, tàu bay vận tải và tàu bay bình thường là hoàn toàn khác biệt, cho nên vừa khởi động tôi đã biết, đó chính là tàu bay vận tải dùng cái xác giả.

Trên đó có rất nhiều người, mà bọn họ cũng không phải đều biết nhau, bằng không tôi cũng không chuồn vào được.

Ở giữa có mấy người vẫn luôn truyền thông tin, xác nhận hướng đi và thời gian đến, còn vận chuyển một thứ đến chỗ chứa đồ.”
“Thứ gì?” Joe nói, “Thể tích của tàu bay tư nhân không lớn, ít nhất tàu bay vận tải có cái xác bên ngoài kia cũng phải giống như vậy, nó có thể vận chuyển được cái quỷ gì chứ?”
“Cho nên thứ vận chuyển không phải cái quỷ gì.” Laura nói, “Theo tôi quan sát được cả một đường, tôi cũng đã phân tích một chút, thứ bọn họ vận chuyển đặt ở khoang tàu làm lạnh, dùng đơn vị là “cái”, còn nói ra mấy từ như phản ứng sinh lý, vừa phải ướp lạnh lại là cái, còn có những phản ứng kia, tôi sẽ nghĩ đến mấy thứ như thuốc men linh tinh.”
Joe nhíu mày lại, “Lại là chữa bệnh? Có quan hệ với Manson không? Cùng một ngày, cùng là vật dụng chữa bệnh, không đơn giản chỉ là trùng hợp chứ? Cliff quang minh chính đại giúp gã vận chuyển đám đồ bên trong có thuốc.”
“Đúng!” Laura nói, “Điểm chính đây, lúc đáp xuống Tửu Thành, bọn họ tháo một nhóm hàng xuống, tôi nhìn thấy là dùng két sắt đặt biệt, khoảng mười cái.

Lúc chúng tôi hạ cánh, nhà Cliff cũng vận chuyển hàng hóa đến.

Mà trùng hợp nhất chính là, tủ sắt nhà Cliff dùng để vận chuyển giống cái trên tàu bay kia như đúc.”
Một điểm có ưu thế nhất trong việc vận chuyển hàng hóa nhà Cliff, chính là hàng hóa không cần bọc lại, mà còn qua được khâu kiểm tra.
Nếu như trộn lẫn những món hàng tư nhân kia vào hàng công vận, chỉ cần cam đoan kiểm tra đều là hàng công vận, như vậy cả đống hàng hóa sẽ được nhận định là tiêu chuẩn.
“Cho nên hiểu chưa!” Laura nói xong, lại nói: “Lúc chuyển ra khá phiền toái, tôi sợ có kiểu nghe lén tín hiệu, cho nên không dám gọi cho mọi người, hiện tại biết vì sao tôi không cho các cậu đi đón chứ?”
Cô nàng này không hề sợ chết, trong giọng nói còn lộ ra sự kiêu ngạo.
Yên Tuy Chi nhìn học sinh ngày xưa, rốt cuộc vẫn không nhịn được: “Cô có thể còn sống ngồi ở chỗ này, thật là một kỳ tích.”
Laura ngồi cạnh anh, nghe vậy thì nhướng mày nhìn sang, sau đó bày ra một bộ dáng “chị cả”, đưa tay nhéo mặt Yên Tuy Chi một cái nói: “Ài, thực tập sinh nhỏ, bị vụn băng lừa gạt không sao, nhưng đừng học cái miệng cay nghiệt kia chứ.”
Cô vừa thu tay lại, liền phát hiện vụn băng Cố Yến đang dùng một loại ánh mắt khó nói lên lời nhìn mình.
Nói như thế nào đây… có chút giống với chia buồn.
Phản ứng lớn nhất chính là Joe.
Vị tiểu thiếu gia này vừa uống một ngụm cà phê, không biết sao lại phun ra tại chỗ..


Nhấn Mở Bình Luận