Nói không đúng chỗ nào?
Những lời này vòng một vòng ở đầu lưỡi Yên Tuy Chi, lại nuốt vào, ma xui quỷ khiến không hỏi ra. Có lẽ là bởi vì tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ quá lớn, làm nhiễu giọng nói, có lẽ là hô hấp của Cố Yến từ từ nhẹ nhàng, bất kỳ một câu nói nào cũng sẽ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn.
Vì vậy anh không hỏi, Cố Yến cũng không đáp.
Không khí bên trong xe rơi vào an tĩnh lần nữa, ánh đèn ngoài xe lại chập chờn thành hàng.
Trên đường mặc dù tắc, nhưng luôn có điểm cuối. Xe vững vàng đi một đoạn rồi dừng dưới tầng khách sạn, Cố Yến còn chưa tỉnh lại. Hắn lúc thanh tỉnh luôn duy trì trạng thái nghiêm cẩn tỉnh táo, không nhìn ra có mệt hay không. Sau khi ngủ liền hiện ra mấy phần mệt mỏi.
Có thể buổi chiều chạy về khu thứ ba, trước đó không được nghỉ ngơi cho khỏe.
Điểm này mặc dù Cố Yến không nói tới một chữ, nhưng Yên Tuy Chi kinh nghiệm phong phú, rất rõ ràng với những vất vả trong các chuYên đi dài ngắn này.
Anh lặng lẽ chỉnh ghế ngồi ngả ra sau, trước khi giọng nói điện tử nhắc nhở “đã đến mục tiêu” vang lên thì tắt tất cả thông báo đi, điều chỉnh nhiệt độ. Bên trong xe duy trì sự yên tĩnh trong tiếng mưa rơi, không có động tĩnh đột ngột gì quấy rối Cố Yến.
Yên Tuy Chi nhìn về phía trước mặt một cái, mở điện toán quang lẳng lặng xem tài liệu vụ án.
Khung cảnh này có vẻ quen thuộc, rất giống một buổi chiều cuối mùa xuân nhiều năm trước.
Phòng làm việc của viện trưởng có diện tích rất lớn, trừ bàn làm việc của Yên Tuy Chi và một hàng tủ đứng lớn dùng để lưu trữ tài liệu ra, còn có hai cái bàn làm việc cung cấp cho sinh viên dựa vào cửa sổ.
Có đôi khi anh đưa ra vài đề án học thuật, để cho bất cứ sinh viên nào tham gia có thể tùy ý tới phòng làm việc, thậm chí trực tiếp dọn điện toán quang và đủ loại tài liệu lên trên cái bàn làm việc kia, như vậy nếu có gặp phải vấn đề gì, ngẩng đầu là có thể hỏi anh.
Nhưng trên thực tế có rất ít học sinh làm như vậy, bởi vì ai cũng có chút sợ anh.
Người thật sự dùng hai cái bàn kia nhiều nhất, đại khái chính là Cố Yến. Bởi vì có một đề án, sinh viên trực hệ của anh chỉ có mỗi Cố Yến. Trong ba tháng kia, hơn nửa thời gian Cố Yến đều ở trong phòng làm việc của viện trưởng.
Buổi chiều ngày hôm đó cũng như vậy, Yên Tuy Chi hiếm khi ở phòng làm việc cả ngày, vẫn luôn đeo kính, cúi đầu xử lý tài liệu vụ án chất thành đống trong quang não, thỉnh thoảng còn gửi mấy cái thư điện tử.
Trong phòng làm việc cũng yên tĩnh như vậy, thỉnh thoảng chỉ có thể nghe thấy tiếng chim hót ngoài cửa sổ.
Không biết ngày hôm trước Cố Yến có chuyện gì mà hình như không ngủ, ngày đó hiếm thấy lộ ra vẻ buồn ngủ rõ ràng.
Vì vậy Yên Tuy Chi xử lý xong một đống văn kiện, lúc ngẩng đầu thả lỏng mắt, đã nhìn thấy Cố Yến chống cằm, duy trì tư thế lật xem tài liệu, tiến vào giấc ngủ.
Ngoài cửa sổ, dây leo thật dài rủ xuống, bị gió thổi phất phơ mấy cái, khuôn mặt trẻ tuổi của cậu sinh viên và sống mũi thẳng tắp hiện ra đường nét rất rõ ràng.
Giáo sư Yên là người thầy vô cùng sáng suốt, cho nên lúc đó cũng không lên tiếng đánh thức hắn, chẳng qua là cười một tiếng mặc hắn tiếp tục lim dim.
Nhưng đồng thời, giáo sư Yên cũng là một người thầy có bản chất thích trêu chọc người ta, cho nên anh tiện tay lấy một tờ giấy mới trên mặt bàn, cầm bút điện tử vẽ một bức ký họa cho cậu sinh viên trẻ tuổi đang lim dim, để lại một hàng chữ rồng bay phượng múa, sau đó gửi vào hòm thư của cậu học sinh.
Điện toán quang vang lên một tiếng “tinh” rất nhẹ, Cố Yến hơi nhíu mày, lúc này mới tỉnh lại.
Hắn vừa mở mắt đã đối mặt với một trang giấy được điện toán quang phun ra, đầu tiên nhìn bức ký họa thì sửng sốt một chút, sau đó tiếp tục thấy được hàng chữ cực kì tiêu sái – bạn học Cố, tối hôm qua đi làm kẻ gian sao?
“…”
Cũng bởi vì ngủ gật bị bắt, hôm ấy Cố Yến da mặt mỏng đặc biệt ngoan ngoãn, căng cứng khuôn mặt, nói cái gì thì làm cái đó, một câu cũng không cho ra khỏi miệng.
…
Yên Tuy Chi nhìn tài liệu rất lâu, đang nhớ lại những chuyện cũ trong lúc thả lỏng, mặc dù chỉ là chuyện nhỏ vặt vãnh, cách nhiều năm như vậy mà hồi tưởng lại vẫn rất thú vị. Anh hơi nâng khóe miệng, giương mắt nhìn về phía trước một cái.
Kết quả là thấy Cố Yến đang ngủ đã nửa mở mắt, mượn kính chiếu hậu nhìn anh.
“Tỉnh?” Yên Tuy Chi sửng sốt một chút, “Tỉnh khi nào thế?”
“… Mới vừa.” Cố Yến bóp sống mũi một cái, lúc này mới thật sự tỉnh lại, “Đến bao lâu rồi? Sao không đánh thức tôi?”
Giọng hắn vẫn còn có chút khàn khàn do chưa hết buồn ngủ, có lẽ là vì nói rất thấp, cho nên mới hiện ra một phần ôn hòa.
“Xem tài liệu không chú ý, quên gọi cậu.” Yên Tuy Chi há mồm liền nói nửa thật nửa đùa.
Cố Yến không đánh giá, chỉ cởi dây an toàn, nói với anh: “Xuống xe.”
Không biết là có phải bị cơn buồn ngủ của Cố Yến lây sang hay không, mà Yên Tuy Chi gần đây ngủ không sâu, đêm nay hiếm thấy ngủ rất ngon.
Ngày hôm sau, mưa to vẫn không ngớt, lần này Yên Tuy Chi đến trại tạm giam không còn là một thân một mình nữa, mà còn dẫn theo Cố Yến.
Lúc đi qua bảo vệ ở cửa, Yên Tuy Chi ở phía trước, Cố Yến ở phía sau, theo thứ tự quét thẻ căn cước, giống như một đôi luật sư và thực tập sinh bình thường, chỉ là người ta là luật sư làm chủ, thực tập sinh tung tăng theo phía sau nghe giảng, đến lượt bọn họ rõ ràng quá khác thường, thực tập sinh cực kì phấn khích đi ở phía trước.
“Tới rồi?” Quản giáo mặt hổ đã được huấn luyện tinh thần mấy ngày liên tiếp, quá quen thuộc với Yên Tuy Chi, chủ động chào hỏi, “Vị này là?”
“Tôi dẫn luật sư hướng dẫn tới.” Yên Tuy Chi đáp.
Quản giáo mặt hổ đầy vẻ cổ quái — sao nghe giống “tôi dẫn học sinh” đến quá vậy, cũng thiệt cho luật sư kia có thể nhịn được.
Lúc gặp mặt đương sự, luật sư vốn có thể dẫn theo một trợ lí luật sư hoặc nhân viên khác đi theo, cho nên mặc dù quản giáo hơi hiếu kì, nhưng không hỏi nhiều nữa, cho bọn họ đi vào.
Không quá hai phút, Trần Chương đã được dẫn đến.
Từ khi mở miệng, độ phối hợp của hắn ta cao lên không chỉ một bậc thang, ngay cả bước chân đi đến cũng nhanh hơn rất nhiều. Nhưng lúc hắn ta vào cửa nhìn thấy Cố Yến, vẫn phải sửng sốt một chút, “Cậu… luật sư Cố? Sao cậu đến đây?”
Yên Tuy Chi vô cùng thản nhiên thay hắn trả lời: “Tới giám sát.”
Cố Yến: “…”
“Anh có phiền khi thêm một người không?” Yên Tuy Chi nói xong, lại rất vô liêm sỉ cười một cái, “Dĩ nhiên, phiền cũng vô ích.”
Trần Chương: “… Không phiền.”
“Vậy thì là tốt nhất.”
Cố Yến đúng lúc nói với Trần Chương: “Không cần có gánh nặng, vẫn là cậu ta làm chủ.”
“Không, hôm nay anh làm chủ.” Yên Tuy Chi hất cằm với Trần Chương, “Anh nói anh cũng có lỗi khi George · Manson xảy ra chuyện ngoài ý muốn, rốt cuộc là anh làm sai ở đâu, nói một chút coi.”
Trần Chương giao hai tay rất lâu, cân nhắc một lát mới mở miệng nói: “Thật ra thì lúc trước tôi cũng biết sẽ xảy ra chuyện.”
Hắn dừng một chút, lại nói: “Hoặc là nói, lúc trước tôi nên biết lần tụ họp này sẽ xảy ra chuyện…”
Joe thông báo buổi tụ họp này ra ngoài từ rất sớm, cho nên những người khác đã xác định được hành trình trước một tháng rồi, dù là Cố Yến cực kì bận rộn, Joe cũng dựa theo quy củ cũ, gọi cho hắn trước đó nửa tháng.
Sau khi chắc chắn số người đại khái xong, Joe liền hẹn câu lạc bộ Hammond gửi cho họ mấy huấn luyện viên lặn.
Câu lạc bộ Hammond nhận được lịch hẹn thì thông báo cho mấy huấn luyện viên đã ký hợp đồng, hỏi bọn họ hôm đó ai có việc bận khác, để có thể tính toán thời gian.
Thiếu gia hào phóng như Joe, đối xử thẳng thắn với người ta, cho tiền boa tới cũng rất phong phú, khiến người ta thấy mà thèm. Cho nên dù là huấn luyện viên bận vào mấy ngày đó cũng gắng gượng góp ra mấy ngày rảnh rỗi để đăng kí.
“Tôi nhớ không lầm, ngày đó tất cả huấn luyện viên đều đăng kí, không thiếu ai cả.” Trần Chương nói, “Dĩ nhiên, bao gồm tôi.”
Ba mươi huấn luyện viên ở chi nhánh đảo Yaba đều đăng kí hết, cạnh tranh cũng coi như kịch liệt. Trong đó lí lịch của Trần Chương không sâu lắm, cho nên có thể được chọn đi hay không còn phải xem vận may.
“Lúc thấy tên sáu người cuối cùng, tôi vẫn rất hưng phấn. Nhưng không ngờ đến ngày hôm sau, sự vui vẻ đã bị đánh vỡ.” Trần Chương dừng một chút, nói, “Có người đến tìm tôi, tôi không biết tại sao bọn họ lại khóa mục tiêu trên người mình, nhưng tóm lại, bọn họ nói muốn tôi giúp một chuyện.”
“Hai người kia vừa đến đã nói ra những chuyện đã qua của tôi, bao gồm điều chỉnh gen, bao gồm cái tên Trần Văn, tôi… Tôi quá mức thấp thỏm, lại có chút hốt hoảng, cho nên không thể ổn định được, để cho bọn họ tìm được cửa đột phá.”
Những người đó nói với Trần Chương rất đơn giản, chỉ nói có chút chuyện cần hắn giúp nói dối.
Trần Chương cảm thấy không phải chuyện gì tốt, cho nên ban đầu cũng không trực tiếp đáp ứng. Ban đầu đối phương cũng không có ép sát, chỉ cho ra một cái giá đủ để người ta cảm thấy choáng váng, sau đó bảo hắn cân nhắc một chút.
Thật ra cách làm lùi lại một bước này rất gian xảo, cho một con số đủ cám dỗ, lại cho thời gian suy nghĩ, sẽ mang đến cho người ta một loại ảo giác, cảm thấy bọn họ cũng không phải là người không biết nói phải trái, hẳn cũng sẽ không có yêu cầu quá khác người.
“Khi đó tôi đang cần tiền gấp, tôi… Tình trạng cơ thể tôi không tốt lắm, vừa nhận được giấy khám bệnh từ bệnh viện, nói xương eo chân của tôi bắt đầu xấu đi giống ông nội, bố và chị gái tôi, nhiều nhất chỉ còn ba năm.” Trần Chương nói, “Ban đầu tôi rất kiên định từ chối, nhưng mấy ngày sau đó vẫn không thể ngủ được, vẫn luôn suy nghĩ, cả ngày đều nghĩ, ngồi cũng nghĩ, nằm cũng nghĩ, lời của hai người kia từ đầu đến cuối vẫn xoay quanh trong đầu tôi như ma chướng.”
Suy nghĩ ba ngày ba đêm, Trần Chương dùng cách hai người kia để lại chủ động liên lạc với bọn họ, bày tỏ muốn nghe một chút về chuyện cụ thể hơn, rồi quyết định có hay không giúp.
Đây là quyết định sai lầm thứ nhất của hắn.
Một khi chủ động mở miệng với người ta, sau này muốn khép miệng lại thì đã không dễ nữa.
Lần kia thái độ của đối phương đã có chuyển biến, không dùng phương pháp mềm mỏng lúc trước nữa, mà là trực tiếp dùng thủ đoạn cứng rắn, nhốt Trần Chương trong phòng hai ngày, lại dùng người nhà ở bệnh viện phúc lợi để bức bách, đồng thời dùng chiêu mềm…
“Bọn họ nói, nếu như tôi đồng ý giúp, bọn họ sẽ trả hết viện phí đời này của ông nội, ba mẹ còn có chị gái tôi ở bệnh viện phúc lợi.”
Có thể đưa ra loại điều kiện này, tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản gì. Lúc ấy Trần Chương đã mơ hồ ý thức được, nếu như hắn đáp ứng, thứ nhận được sẽ không chỉ là cuộc sống đơn giản nữa…
Nhưng đối phương ép buộc rất gắt gao, cho lợi ích cám dỗ từ trong lòng hắn.
“Tôi ngồi nhìn giấy khám của mình một ngày một đêm, suy nghĩ có thể tôi… cũng không có gì có thể cho vào được, cho nên tôi đồng ý.” Trần Chương nói.
Tiền đề thế này không khác Yên Tuy Chi nghĩ là mấy, cho nên cũng không bất ngờ.
Anh gật đầu một cái, hỏi Trần Chương: “Anh có biết những người đó là không?”
“… Không biết.” Trần Chương đáp.
Yên Tuy Chi: “Được rồi, trong dự đoán. Như vậy anh còn nhớ rõ hình dáng của họ không?”
“… Bọn họ đeo khẩu trang và đội mũ, chỉ để chừa mắt.”
“Ánh mắt có cái gì đặc biệt không? Nếu nhìn thấy lại có thể nhận ra không?”
Trần Chương chần chờ một chút, có chút lúng túng nói: “Một người màu xanh da trời, một người màu nâu sậm. Là đôi mắt cực kì… bình thường, không có gì đặc biệt, cũng không có nốt ruồi.”
Yên Tuy Chi lại hỏi: “Vậy anh có chứng cứ gì khác liên quan đến sự uy hiếp và giao dịch của họ không?”
Ban đầu Trần Chương lắc đầu một cái, ngay khi Yên Tuy Chi dứt khoát muốn bỏ qua đề tài này, muốn hỏi hắn vấn đề tiếp, hắn lại đột nhiên như nhớ tới cái gì đó mà nói, “Thu âm, tôi… tôi chắc có một phần thu âm. Sau lần đầu tiên bọn họ đến tìm tôi, tôi có lo lắng nên đã để một cái bút ghi âm trên trần nhà. Sau đó bọn họ đi, tôi vẫn luôn hồn vía lên mây, đã quên lấy xuống. Cho nên lần bọn họ đến thứ hai, bút thu âm còn ở phía trên.”
Yên Tuy Chi đã lên tinh thần, nhưng suy nghĩ một chút lại hỏi: “Anh đang chỉ cái bút thu âm kiểu truyền thống giống cái lúc trước tôi cho anh nghe sao?”
Trần Chương gật đầu một cái: “Loại đó khá rẻ…”
Hắn vừa nói xong, đã nhìn thấy hai vị luật sư phía đối diện đồng thời bóp sống mũi một cái, giống như hết lời để nói.
“Thế nào?”
Yên Tuy Chi mỉm cười nói: “Cái loại bút thu âm đó chỉ tích điện duy trì được một ngày đêm, cho nên hiển nhiên, nó không ghi âm được nội dung ngày thứ hai, cùng lắm chỉ ghi được câu nói mớ buổi tối ngày thứ nhất của anh thôi.”
Trần Chương: “…”
Vậy làm sao bây giờ?
“Được rồi, anh tiếp tục.” Yên Tuy Chi tỏ ý hắn nói tiếp, “Tôi muốn biết trước khi sự việc xảy ra, anh biết sẽ là ai và kiểu tai nạn gì? Tôi chỉ nghe nói thật.”