Nhận được tin nhắn của Joe, Yên Tuy Chi nhẹ nhàng thở dài, lòng nói thật đáng tiếc, tôi không phải viện trưởng thứ hai, tôi là chính tôi…
Rút kinh nghiệm từ việc đặt biệt danh lần trước, lúc này Yên Tuy Chi để toàn bộ giao diện tin nhắn từ mặt ngang chuyển thành mặt dọc, chỉ có anh mới nhìn thấy được nội dung. Anh đang nghĩ gửi lại một câu cảm ơn cho chàng trai thành phố có lòng nhiệt tình – Joe thiếu gia, Cố đại luật sư đối diện đột nhiên lên tiếng.
“Thầy tới phòng tôi, chính là để biểu diễn cho tôi xem cái biệt danh, sau đó chiếm ghế nhắn tin với người khác sao?”
Yên Tuy Chi ngẩng đầu lên, chỉ thấy Cố Yến uống một cốc nước bạc hà đến mức mặt mũi đóng băng, nói chuyện cứ như ném dùi băng vậy.
Ừ… Hình như là càng mất hứng.
Cũng không phải là lần đầu tiên Yên Tuy Chi nhìn thấy loại phản ứng này, liếc qua là có thể nhìn thấu tâm lý đối phương. Trước đây tâm trạng này luôn được anh định nghĩa là suy nghĩ muốn được để ý của học sinh trẻ tuổi, không phải là thật, thân thiện mà dễ thương. Nhưng tối nay lại có chút khác biệt.
Anh đột nhiên ý thức được, nhiều năm qua như vậy, cái gọi là “tâm tư của học sinh”, đều được nhìn thấy trên người Cố Yến.
Hoặc là… trùng hợp là tâm trạng rất nhỏ của Cố Yến luôn bị anh để ý được.
Nhưng bây giờ cũng không phải là lúc thích hợp để mất tập trung, bởi vì vị đối diện kia đã phải đổi thành tượng đá bạc hà rồi.
Yên Tuy Chi không nhịn được cong khóe miệng một chút, anh hướng về phía ánh mắt lạnh như băng của Cố Yến, dùng công lực dạy dỗ người cả đời, mở một giao diện tin nhắn khác ra, ngón tay đẹp đẽ nhẹ nhàng gõ một hàng chữ nhấn gửi.
Cái nhẫn trên ngón tay Cố Yến lập tức rung hai cái.
Hắn không thay đổi sắc mặt, động đậy ngón tay, vừa mở giao diện tin nhắn ra, một cái tin đã nhảy ra ngoài.
[Cậu bạn mặc áo sơ mi này, đừng căng mặt, cười một chút đi?]
Cố Yến ngước mắt lên.
Yên Tuy Chi quơ quơ ngón tay đeo máy thông minh, “Tôi cũng có thể chiếm ghế để gửi tin cho cậu mà.”
Trong một chớp mắt như vậy, Cố Yến không nói gì, mà chỉ nhìn Yên Tuy Chi một lát, sau đó đột nhiên liếc mắt ra ngoài cửa sổ, một lát sau hắn mới chuyển về.
Yên Tuy Chi dứt khoát dỗ người dỗ tới cùng, đổi “tinh chất bạc hà nhỏ mọn” trong danh bạ thành “tinh chất bạc hà rộng lượng”, đưa đến trước mặt Cố Yến để cho hắn nhìn một cái, “Cũng đổi luôn tên cho cậu rồi, như vậy được chưa?”
“…”
Cố Yến mặt không cảm giác.
“Xem ra không được lắm.” Yên Tuy Chi giả bộ bừng tỉnh hiểu ra gật đầu một cái, lại động ngón tay đánh hai chữ, đưa tới lần nữa.
Lần này anh không chọc người ta nữa, đổi thành “Cố Yến” nghiêm túc nhất.
Ánh sáng trong giao diện đổi tên vẫn đang nhấp nháy, còn chưa ấn vào chữ xác nhận, giáo sư Yên như muốn nhấn mạnh thành ý của mình, định nhấn hai chữ “xác nhận” dưới con mắt làm chứng của bạn học Cố.
Để tên như vậy cực kì đứng đắn, giống với vài cái tên không nhiều lắm trong danh bạ, chỉ là tên họ đơn giản mà lễ phép nhất thôi, không hề mang ý nhạo báng gì cả.
Ánh mắt Cố Yến rơi vào trên màn ảnh, vẫn không nhìn ra tâm tình gì trên mặt.
Lại qua một lúc lâu, hắn mới giơ tay lên quét một chút. Toàn bộ giao diện tin nhắn cảm ứng được động tác ngón tay mà thu vào, hình ảnh nửa trong suốt cùng với hàng chữ kia biến mất trong nháy mắt, giữa hai người lại không còn gì ngăn cách.
“Đừng gấp, tôi không có vấn đề gì về tâm trạng cả, có cũng chỉ là cảm thấy mình uống quá nhiều rượu, không phải là nhằm vào thầy.”
Có thể loại hình dung “cáu kỉnh” này đối với Cố Yến mà nói thật sự có chút không thích hợp, cho nên cuối cùng hắn vẫn đổi một giải thích khác.
Hắn dời ánh mắt sang chỗ khác, nhìn ánh đèn thành phố chưa bao giờ thưa thớt bên ngoài, nói: “Tôi tỉnh rượu rồi sẽ tốt hơn thôi, không cần phí công như thế.”
Giọng hắn vẫn như thường lệ, cực kỳ bình tĩnh, trong trầm ổn có một chút lãnh đạm. Nhưng cửa kính sát đất lại chiếu ra hình ảnh hắn hơi cau mày.
Vẻ mặt như vậy chỉ kéo dài chốc lát, rất nhanh sắc mặt hắn đã khôi phục như thường. Lúc quay mặt lại, giọng nói đã biến thành trạng thái không nóng không lạnh trước sau như một, “Tôi đã lĩnh hội được kỹ thuật dỗ người cao siêu của thầy rồi, còn có chuyện khác không?”
Yên Tuy Chi: “…Không có.”
“Về ngủ.”
Cố Yến như chém đinh chặt sắt hất cằm về hướng cửa, ý tiễn khách vô cùng rõ ràng.
Yên Tuy Chi có chút dở khóc dở cười.
Anh do dự dựa vào ghế chốc lát, giống như còn muốn nói gì đó, nhưng nghĩ một vòng cũng không tìm được chuyện, cuối cùng chỉ tức giận lắc đầu một cái, đứng lên nói: “Được rồi, vậy tôi về đây.”
Yên Tuy Chi mở cửa phòng.
Cố Yến đứng bên cạnh máy điều khiển, tay tắt đèn dừng lại một chút trong nháy mắt đó, rũ mắt nhìn điểm nào đó trong hư không, cho đến khi nghe thấy bước chân không nhanh không chậm của Yên Tuy Chi đi ra ngoài, hắn mới động ngón tay lần nữa, tắt hết ánh sáng lạnh lẽo dùng để “giải rượu” đi.
Một đêm này ai cũng không thể ngủ yên.
Có lẽ là do chai rượu trong vườn cherry ảnh hưởng, có lẽ là vẫn không yên lòng về Cố Yến, Yên Tuy Chi mơ một giấc mơ lộn xộn.
Phần đầu giấc mơ, anh trở lại chỗ ở thời thiếu niên, đó là một căn biệt thự rất lớn, trước sau đều có vườn hoa xinh đẹp.
Anh đứng giữa rèm dây leo màu xanh, một tay đút túi quần, một tay khác thả lỏng cầm bút. Trên giá gỗ trước mặt là một bảng vẽ, một tấm vải vẽ trắng tinh phủ lên đó.
Ánh mặt trời ban trưa nhẹ nhàng nhảy nhót trên cánh hoa, trong làn gió dịu nhẹ có tiếng chim hót xa xa.
Anh vừa mới vẽ được vài nét lẻ tẻ, cành cây sau lưng liền truyền đến tiếng xào xạc.
Ai?
Anh quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên rất có khí chất cầm một cái máy ảnh thực tế ảo bản mini, gạt cành cây đi đến chỗ anh, híp một con mắt, khóe miệng nở nụ cười, nhắm ống kính vào anh, “Video sinh nhật năm nay, con muốn nói cái gì?”
Yên Tuy Chi nhìn bà rất lâu, từ nốt ruồi xinh đẹp ở khóe mắt, cho đến má lúm đồng tiền như ẩn như hiện lúc bà cười, mỗi một nơi đều nhìn rất cẩn thận.
Bởi vì một vài nguyên nhân, thật ra anh rất ít khi nằm mơ, nhưng mỗi một lần đều không thoát khỏi những cảnh tượng này, mỗi lần bắt đầu từ đoạn này, anh sẽ ý thức được rất rõ rằng mình đang ở trong mơ.
Anh biết rõ những thứ này đều là mơ, là cảnh tượng đã từng, đã lâu, sẽ không còn được gặp lại nữa.
Sau đó anh luôn cố gắng làm cho mình bình tĩnh một chút, bình tĩnh chút nữa, để tránh làm rối loạn rồi thoát khỏi giấc mơ…
Anh nhìn người phụ nữ rất lâu, muốn gọi bà một tiếng, nhưng kết quả anh trong mơ lại há mồm nói một câu khác, “Lại phải quay video? Nói cái gì vậy… Chúc con sinh nhật vui vẻ?”
Người phụ nữ buồn bã nửa thật nửa giả: “Không nói cái này thì sao? Sao thế, đây mới là sinh nhật lần thứ 14 của con thôi, sau này còn phải quay 180 cái nữa kia, phải quay từ tiểu ca đẹp trai, đến đại soái ca, rồi đến khi con già, không chăm sóc tốt sẽ còn phải quay cả cái đầu hói…”
Trong mơ Yên Tuy Chi thời niên thiếu lười biếng trả lời: “Con trai mẹ khi già mà hói thật, người khóc sẽ là mẹ đấy.”
Bút tron tay anh không hề dừng, nhưng phần lớn là vài khối màu, không nhìn ra hình gì cả.
Người phụ nữ hứng thú chụp bức tranh mấy cái, lại hướng ống kính sang mặt con trai mình, “Con đang vẽ gì thế?”
Yên Tuy Chi giơ tay chỉ một đóa hoa cách đó không xa, “Bông râm bụt kia.”
Nói xong, anh lại thấp giọng lầu bầu nói: “Mẹ phải chú ý chăm sóc nó kĩ vào, không ngày nào đó sẽ chết héo, con vẽ trước một bức kỉ niệm cho mẹ.”
“Thằng nhóc xui xẻo, nói bậy nói bạ.” Người phụ nữ tức giận vỗ một cái vào gáy anh.
“Mẹ đi chụp cha con.” Bà thấy bông hoa râm bụt kia dần dần thành hình, cong cong đôi mắt, không định làm phiền thiếu niên đang vẽ nữa, xoay người định đi.
Yên Tuy Chi nghiêng đầu hất cằm lên, liếc nhìn bà: “Sinh nhật của con, mẹ cũng không nói gì à?”
Người phụ nữ bật cười một tiếng, đưa tay bóp mặt anh, “Không phải mẹ sợ sẽ quấy rầy con sao, chúc con trai mẹ sinh nhật vui vẻ…”
Bà cười còn dịu dàng động lòng người hơn khóm râm bụt rực rỡ kia: “Mẹ và cha con hy vọng con mãi mãi không buồn không lo, không cần trải qua bất kỳ điều đau khổ gì, không cần lớn lên đặc biệt, không cần hiểu những thứ mâu thuẫn phức tạp kia, không cần lựa chọn gì khiến người ta phiền não, vui vẻ sống lâu, vĩnh viễn có người nói chào buổi sáng và chúc ngủ ngon với con.”
Đây là lần thứ 14 bà nói lời chúc như vậy, Yên Tuy Chi đã sớm thuộc lòng. Nhưng mỗi một lần anh đều giống như nghe lần đầu tiên, dựng giá vẽ, kiên nhẫn nghiêm túc nghe bà nói xong, sau đó khoát tay một cái, lười biếng nói: “Yên tâm đi, nhất định sẽ sống được như vậy.”
…
Người phụ nữ cầm máy ảnh rời khỏi vườn hoa, Yên Tuy Chi nhìn bóng người bà không đi vào biệt thự, cánh cửa khắc hoa thông đến vườn hoa cứ từ từ đóng lại trước mắt anh.
Đến khi anh quay đầu lại, rèm dây leo màu xanh, bụi hồng và râm bụt đều biến mất, giống như có một cái tay khuấy động mặt hồ.
Vải vẽ và giá gỗ biến thành Cố Yến dựa vào lan can trên sân thượng, trong tay hắn là một ly rượu, cục đá trong ly va lên vách lạch cạch, hắn uống một hớp, hơi nheo mắt nhìn ánh đèn loang lổ bên ngoài sân thượng.
Yên Tuy Chi sửng sốt một chút, lúc lấy lại tinh thần, mình đã cùng hắn sóng vai dựa vào bên lan can, trong tay cũng cầm một ly rượu lạnh, nói: “Không đến mấy tháng sau là tốt nghiệp nhỉ?”
Cố Yến: “Ừ.”
“Có cảm tưởng gì?” Yên Tuy Chi cười hỏi hắn.
Cố Yến trầm mặc một lát, xoay đầu lại giơ ly với Yên Tuy Chi, nhàn nhạt nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
…
Yên Tuy Chi tỉnh lại vào trong lời chúc không nhìn ra chút “vui vẻ” nào này, lúc mở mắt vào buổi sáng, lâu lắm mới thấy tâm trạng mệt mỏi sau khi ngủ dậy.
Không nói được là bởi vì hai giấc mơ bị cắt đứt hay là gì khác, tóm lại cả ngày anh đều không muốn mở miệng.
George · Manson đã tỉnh, điều này đối với bọn họ mà nói còn có ý nghĩa hơn việc hung thủ là ai, Yên Tuy Chi giữ lại cách liên lạc với Trần Chương và bệnh viện phúc lợi Tri Canh, chuyện ở hành tinh Thiên Cầm đã kết thúc.
Sau này còn có tiến triển gì nữa, có trạm thông tin sống là Joe đại thiếu gia, cũng không sợ không nghe được.
Hai người ngồi tàu bay hơn mười giờ, hạ cánh ở cảng Decama vào sáng sớm.
Bọn họ vốn định đến thẳng luật sở Nam Thập Tự, nhưng tạm thời lại đổi ý, bởi vì sau khi hạ cánh, Cố Yến nhận được một truyền tin, truyền tin đến từ một chi nhánh bệnh viện Xuân Đằng ở Decama—
“Luật sư Cố phải không? Chào cậu, tôi là bác sĩ ở bệnh viện Xuân Đằng, lúc trước Joe thiếu gia đã liên lạc với tôi, bảo tôi giúp đỡ chuẩn bị một cuộc kiểm tra gen âm thầm.” Đối phương giải thích.
Cố Yến sửng sốt một chút mới phản ứng được, “Là tôi, đã chuẩn bị xong?”
“Đúng, toàn bộ quá trình đều được bảo mật, không có mạng số liệu, cậu có thể yên tâm.” Đối phương nói, “Nếu cậu rảnh, bây giờ có thể tới, tôi sẽ nói cho cậu phương pháp và tiêu chuẩn đánh giá số liệu, cậu có thể tự mình kiểm tra.”
Cố Yến: “Được, cảm ơn.”
“Lại phải đi công tác?” Yên Tuy Chi không nghe được nội dung đối thoại, hỏi theo bản năng.
Cố Yến cúp truyền tin, nói: “Trước kia tôi có bảo Joe giúp tôi một chuyện.”
Yên Tuy Chi sửng sốt, đã nhớ ra. Lúc rời khỏi đảo Yaba, hình như Joe có nhắc đến việc Cố Yến nhờ hắn giúp đỡ. Nhưng hình như không phải một chuyện, mà là hai…
Nhưng Yên Tuy Chi không sửa lời giải thích của Cố Yến, “ừ” một tiếng, nói: “Giúp cái gì?”
“Tôi cảm thấy thầy cần kiểm tra xem việc sửa đổi gen còn có thể duy trì được bao lâu.” Cố Yến nói.