Sau một màng bất nạt của Thục An, quy phạm vào chuẩn mực của trường Cao Hoa, cô ta bị đình chỉ thi một năm, mời cả phụ huynh đến làm việc, lúc đầu cứ nghỉ là người nào, Cao Nghĩa với Thục Quyên còn hiên ngang đi vào để xem ai dám cáo trạng con gái cưng, nhưng khi thấy người ngồi đó là Lục Tư Thần, lòng Cao Nghĩa bất đầu rung rẫy.
Thấy mẹ mình, Thục An liền ôm lấy bà uất ức kể lễ, Thục Quyên xoa đầu con gái, ngồi xuống.
"Sau cậu lại ở đây thế ?" Cao Nghĩa hỏi.
"Hỏi con gái ngoan của ông, sau tôi lại ở đây ?"
"Sau gì chứ, cha, là con Tư Duệ đó, nó lên mặt với con, nên con mới dạy cho nó một bài học." Thục An khăn khăn nói, toả ra rằng bản thân mình đúng.
Nhưng khi nghe cái tên "Tư Duệ", Thục Quyên bỗng điềm đạm trở nên tức giận, quát lớn: "Cái gì, lại là con nhỏ khốn kiếp đó?"
Giọng nói chẳng kiêng nể, lại chửi mắng sỉ nhục, Lục Tư Thần ánh mắt sắc lạnh nhìn Thục Quyên.
Cao Nghĩa đánh nhẹ vào tay vợ nhưng ra dấu, bà ta hiểu ý liền thu lại sắc mặt, giữ bình tĩnh như một phu nhân nên có.
"Chuyện của tụi nhỏ, đâu cần phải làm lớn, gây ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng ta, đúng không?"
Tư Thần giọng nhạt: "Có sao? Giữa hai ta có mối quan hệ gì sao?"
Cao Nghĩa cứng họng, đơ người, gượng cười.
Thục Quyên không như Cao Nghĩa, nói chuyện e dè ấp úng, giọng bà cứng rắn: "Vậy Lục thiếu gia muốn sao đây?"
"Không sao." Miệng anh nhếch lên một đường cong nguy hiểm: "Cô ta đánh người của tôi một cái, thì một cái đó phải trả lại."
Thục Quyên giận giữ nói: "Chẳng lẽ để con nhỏ bần hèn đó đánh con gái tôi?"
"Không cần, ai đánh cũng vậy thôi, chỉ cần trên mặt cô ta có in dấu tay."
Thục An sợ hãi, ôm lấy mẹ: "Mẹ."
Thục Quyên xoa vai an ủi, rồi nói: "Không được, tiền bạc, hay những thứ khác có thể, chuyện này tuyệt đối không, dù sau nó chỉ là con nhỏ bần hèn, cho một số tiền không phải là được? Nó từ nhỏ đến lớn đâu phải chưa từng trải qua."
"Ồ" giọng của Lục Tư Thần đầy sát khí, lạnh lẽo đến mức Thục Quyên cũng phải im miệng: "Các người nên nhớ, lúc trước không biết như thế nào, nhưng hiện tại cô ấy là do tôi giám hộ, mọi chuyện của cô ấy tôi phải chịu trách nhiệm, mấy người thấy tôi thiếu tiền lắm đúng không? Cần những đồng tiền của mấy người?"
"Không, không có, cậu hiểu lầm rồi."
"Hiểu lầm? Một câu chê bần, hai câu chê hèn, người giám hộ như tôi phải nghỉ bản thân bần hèn chổ nào mà bị chê đây."
Cao Nghĩa thấy tình hình căng thẳng, ông liền ra sức giải hoà: "Cậu đừng hiểu lầm, bà ấy không có ý đó đâu."
Lục Tư Thần giọng nhạt nói: "Tiền thì có thể có, tôi thiếu gì chứ chẳng bao giờ thiếu tiền, nhưng có tiền thì mặt cô ấy có lành ngay lặp tức không? Có tiền ngay lúc bị đánh sẽ không đau không? Tóm lại hôm nay cô ta muốn rời khỏi đây, trên mặt phải có cái bạt tay như cô ấy, các người tự ra tay, hay để người khác ra tay giùm."
Sau lời nghiêm túc đoe doạ ấy, ai nấy tuy không phục như đều run sợ, thấy tình hình trước thái độ của Lục Tư Thần thì chẳng thể giải hoà trong hoà bình, Cao Nghĩa trầm mặt nói: "Ở đây để hai bên tự giải quyết mời thấy ra ngoài một lát."
Thục An như hiểu ý, cô run sợ: "Ba, ba"
Cao Nghĩa "chậc" một tiếng, rồi chẳng thèm nhìn cô ta, thầy giáo nghe thế liền đứng dậy ra ngoài, dù sau giới thượng lưu này ông không nên xen vào thì tốt hơn, bây giờ đã làm đúng chức trách là được.
Sau khi trong phòng chỉ còn bọn họ, không khí u ám bao trùm khắp không gian phòng, mọi thứ yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng thuở căng thẳng, một lúc sau đó tiếng "chát" thanh thúy vang lên, sau đó là tiếng nức nở của Thục An, nhưng dù là vậy, sắc mặt của Tư Thần cũng chẳng dễ coi được đôi chút nào.
"Cái bạt tay này như trả lại cho cậu, mong cậu rộng lượng bỏ qua."
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!