Nằm viện thêm vài ngày, tình hình sức khoẻ đã ổn, Tư Duệ được thông báo xuất viện.
Đầu giờ chiều, khi mọi thứ sắp xiếp xong, tài xế lái xe sắp xếp đồ lên xe, Tư Duệ đứng bên cạnh một bên cầm nạn, một bên Vân Quyên đỡ.
Cô nhìn trước nhìn sau, nhìn qua nhìn lại, không nhìn liền hỏi:"Chị, chỉ có chúng ta thôi sao?"
Vì không phải còn thiếu gia nhà bọn họ nữa.
"Đúng rồi."
"Thiếu gia vẫn chưa được xuất viện sao ạ?"
Trong lòng cô nghỉ nếu vậy cô cũng không muốn xuất viện chút nào, với cái chân tàn tật này, muốn đi thăm thiếu gia cũng khó, nếu ở đây thì lại khác, cô cứ kiếm cớ ra ngoài dạo rồi đến thăm anh rồi.
"Thiếu gia xuất viện rồi, chiều hôm qua đã xuất viện."
Câu nói đánh tan sự suy tính trong đầu cô.
Tư Duệ hụt hẫng, nhớ đến hôm qua, buổi sáng khi Vân Quyên quay về nhà, cô ngồi trong phòng buồn chán đã một mình cầm nạn ra ngoài, mà nơi cô muốn đến chỉ là phòng của Tư Thần thôi, đến nơi bên trong im lặng, cô khẽ mở cửa nhìn vào, xung quanh chẳng có bóng người nào khác ngoài Lục Tư Thần đang mắt nhắm nghiền trên giường, hơi thuở cứ đều đều, biết anh đang ngủ cô không dám làm phiền đóng cửa nhẹ lại rồi về phòng.
Nhắc cũng nhớ, hầu như những ngày nằm viện, chỉ có cô luôn tìm cách đi tìm anh, ba ngày thì chỉ hai ngày là thấy, ngày còn lại chẳng thấy anh đâu, cô cũng không dám hỏi.
"Được rồi, về thôi."
Đi đến xe, Vân Quyên sắp nạn để vào trong, lúc này trên màn hình công cộng trên những toà nhà cao ốc đồ sộ phát tin tức "Lý gia phá sản, Lục gia như diều gặp gió."
Mà chuyện ấy từ lúc bắt đầu đã rầm rộ đến thế, nằm viện đi đến đâu cũng nghe bệnh nhân hay người nhà chăm bệnh nhắc đến, còn thấy chuyện đó nổi hơn cả những ngôi sao nỗi tiếng gặp phải drama.
Tư Duệ nhìn bức ảnh lịch lãm sang trọng trong bộ vest đen được chiếu trên màn hình rộng lớn, sau đó luyến tiếc vào xe.
Cũng vì đều đó lại càng nhận ra, khoảng cách của hai người rất lớn, đến nỗi khi đứng trước mặt anh cũng cảm thấy mơ hồ, lạc lõng, xót xa.
Con đường về nhà không dài cũng không ngắn, suy tư một chút đến nhà lúc nào không hay.
Mọi người ai nấy đều trào đón cô trở về, họ thay phiên nhau dành những lời hỏi thăm chân thành, cô xúc động đến nước mắt cũng trào ra.
Tháng bảy, thành phố đầy nắng, gió dịu nhẹ khẽ lây qua cửa sổ, cành hoa sau vườn càng thêm rực rỡ.
Tư Duệ thi đậu trường đại học Cao Hoa, số điểm không tối đa nhưng không xê xích bao nhiêu, cô nói cho Tư Thần về chuyện bản thân đậu ngôi trường danh giá, mong phản ứng của anh, nhưng khi nghe xong, anh chỉ "ừ" một tiếng, sau đó nói: "Làm tốt lắm."
Chiều hôm đó anh lại rời đi.
Nghe mọi người nói, anh đến hai chốn về, cô không tin, nhưng khi đến nơi cô mới biết là thật.
Đa số anh luôn ở căn biệt thự đó, nơi đó chẳng có người làm, nội thất giản dị, khu vườn cũng chẳng có hoa, chỉ vài cây chậu cảnh, không bằng căn cô và mọi người được ở, nhưng nói về độ sang thì khỏi bàn.
Không thấy ai được đến đó, cô biết anh muốn bảo vệ riêng tư cho mọi người, Lục đại thiếu gia trên các trang mạng đều chẳng có mấy thông tin riêng tư, nhưng độ hót vẫn ầm ầm như sao hạng A, vì thế mà chổ của anh ít nhiều luôn có người cả gan lén lút rình rập bắt thông tin.
Trong đầu cô lại hiện lên ý nghĩ, có phải nữa kia của anh là người con gái rất tuyệt vời không? Và là người con gái hạnh phúc nhất thế gian này.
Sáng sớm, cô bắt xe đến trường.
Sau những tiết học, Tư Duệ muốn đi làm kiếm tiền, nhưng vì sợ bị hiểu nhầm cô chê bai trả tiền ít, nhưng thật ra là cho tiền thì đúng hơn, vì lúc học gia sư cho đến khi đến trường học, cô chẳng động một ngón tay vào công việc nhà.
Hôm chủ nhật Tư Thần có về ở, cô lấy hết dũng khí nói chuyện đó với anh, lúc đầu anh không trả lời ngay, cứ nghỉ anh đang hiểu lầm, nhưng sau đó Tư Thần lại nhàn nhạt đồng ý, giọng anh vẫn như thường ngày không có chút gì giận cả.
Được một người bạn giới thiệu, Tư Duệ xin vào làm một cửa hàng bán hoa tươi trang trí tiệc tại gia, thời gian làm không cố định, lương không cố định và lãnh theo tiếng trả qua thẻ trong ngày. Tuy không phải số nhiều nhưng khi làm việc lại rất vui.
"Một giờ chúng ta có cuộc hẹn trang trí tại gia lớn, các bạn tranh thủ nhé."
"Dạ."
"Tư Duệ điếm hoa hồng trắng đi em, số lượng một nghìn bông."
"Dạ."
"Cẩn thận chút nhé, đừng để hoa dập"
"Em biết rồi ạ."
"Ngọc Thư, gói nến với đèn màu đi em."
"Dạ."
Một lúc sau chuẩn bị cũng xong, nhìn đến đồng hồ cũng sắp đến giờ, họ để đồ đã chuẩn bị lên xe trở đi, một nửa nhân viên trong tiệm cũng tất bật lên chiếc xe bảy chỗ đã đậu sẳn bên lề đường ngoài quán.
"Tự Duệ, túi em bỏ quên lại này."
Tư Duệ vừa lên vội đi xuống chạy nhanh vào tiệm lấy túi, vội nói lời cảm ơn rồi chạy ra xe.
Trong thời gian duy chuyển bọn họ ngồi tám chuyện với nhau, vì nhận việc nên có lẽ sẽ về trể hơn thường ngày, Tư Duệ lấy điện thoại nhắn tin zalo với Vân Quyên thông báo.
[ Chị ơi, hôm nay em nhận việc nên về trể.]
Ngay sau đó, Vân Quyên nhắn lại: [ Khoảng mấy giờ, chị rước.]
[ Em cũng không rõ nữa ạ, phải xem thời gian trang trí nữa, em bắt xe về được, không sao đâu ạ.]
[ Khuya nguy hiểm lắm, làm xong alo chị đến rước.]
[ Em biết rồi ạ.]
Nhắn tin xong, cô để điện thoại vào túi, lúc này một chị bên cạnh nói: "Làm xong, chúng ta đi ăn lẩu nhé."
"Được."
"Này được nè, về nhà cũng tối, lười nấu cơm lắm."
Ai nấy cũng đều tán thành, chỉ có Tư Duệ là im lặng, người cạnh bên hỏi: "Em đi cùng luôn nhé."
Tư Duệ mĩm cười, nói: "Dạ chắc hẹn các chị dịp khác, chị em đến rước nên em không đi cùng được."
"Không sao, vậy dịp khác cùng đi."
"Dạ."
Chiếc xe dừng lại trước cổng căn biệt thự rộng lớn, nằm trong trung tâm thành phố, vài giây sau người hầu mở cổng để xe lái vào trong.
Ngước nhìn căn biệt thự trước mặt, cô choáng ngợp về sự xoa hoa đồ sộ của chúng, nó được thiết kế kết hợp giữa cổ kính Tây Âu và hiện đại, làm căn biệt thự càng trở nên sang trọng thu hút người nhìn.
Lúc này nghe bọn họ nói chuyện cô được một phen bất ngờ lớn, căn biệt thự to đùng này là của Lục gia, vậy đây chẳng phải nhà của Lục lão gia và phu nhân? Còn là nơi Lục Tư Thần sinh sống lúc trước.
Ngẫm nghĩ có khi cô lại gặp được anh ở nơi này không?
Nghỉ thế cô luôn đưa mắt vào trong nhìn, nhưng sợ người ta tưởng cô lại có ý đồ không tốt, Tư Duệ quay sang cùng nhóm chuyển đồ vật vào, mấy người hầu trong nhà cũng ra giúp.
Họ trang trí ở sân vườn, có một hồ bơi tương đối lớn, bàn ghế đặt ở hồ bơi cũng đổi thành những chiếc ghế da sang trọng.
Những chiếc bàn với tông trắng đặt quanh hồ bơi, Tư Duệ sắp những bông hoa vào bình rồi đặt ở giữa hai đầu, hầu như những nơi cảm thấy thích hợp cô đều được đặt hoa hồng trắng vào, phút chốc khắp nơi đã toàn hoa với hoa.
Không biết ở nhà anh đang tổ chức tiệc gì, cô quay sang hỏi người bên cạnh.
"Chị ơi, là tiệc gì thế ạ?"
"Là sinh nhật Lục lão gia."
Tư Duệ gật gù, rồi nhanh tay làm.
Tất bật một lát, sân vườn đã trở nên hoa lệ, nhóm người trang trí dọn dẹp thì quay về, khi ra xe, thì một người phụ nữ trung niên, tóc búi thấp ra phía sau, chiếc đầm màu xám tinh tế đi nhanh đến.
"Khoan đã."
Người đứng đầu nhóm trả lời: "Sau thế ạ?"
"Cũng không gì." Bà ấy nở nụ cười nho nhã, nói tiếp: "Chuyện là bên chúng tôi thiếu người giúp việc cho buổi tiệc, không biết bên các cô có thể nán lại chút không?"
"Là sao ạ? Tụi cháu không hiểu lắm."
Họ chỉ có nhiệm vụ bày trí buổi tiệc, còn việc đủ người làm hay không thì chẳng liên quan đến họ.
"Là khách mời nhiều hơn dự định, mà giờ mướn người không kịp, các người ở lại giúp buổi tiệc, tiền trang trí phu nhân sẽ tăng gấp đôi."
Mọi người ai cũng im lặng, không ai có ý kiến, cũng không ai không đồng tình, chỉ chờ người dẫn đầu xem sao, người đó như suy nghĩ đôi chút, nói: "Được."
"Vậy các người vào thay trang phục chuẩn bị, sáu giờ khách sẽ đến."
Bọn họ được đưa đến phòng thay đồ, trong phòng để đồ sẳn, là những bộ đồng phục kiểu dáng bình thường, chân váy màu đỏ ôm dài qua gối, xẻ tà lên cũng không quá cao, áo sơ mi trắng trên cổ thắc một chiếc cavat cùng màu với chân váy.
"Mọi người thay đi, tóc đều búi thấp đơn giản hết nhé."
Để những người giúp việc có thể đồng điệu với nhau, và khi phục vụ không bị vướng víu, hoặc xảy ra trường hợp tóc rụng rơi vào hoa hoặc rượu, mọi thứ phải được chuẩn bị kỉ càng và tom tất nhất.
Tư Duệ được phân công bê rượu, chỉ cần đứng một chỗ để họ đến lấy hoặc đem đến tận nơi nếu họ yêu cầu, công việc cũng không quá khó khăn.
Khi mọi ánh đèn chiếu sáng sân vườn, những ánh nến màu hoàng kim càng thấp lung linh giữa khung cảnh hoa hồng trắng, làm khung cảnh trở nên quý phái sang trọng.
Lục phu nhân bước ra, cơ thể tuy đã ngoài bốn mươi nhưng vô cùng gọn và săn chắc, khuôn mặt không hiện lên những đường nét của người có tuổi, bà mặt một chiếc váy dạ hội màu đỏ, trên người phủ đầy trang sức lấp lánh, sánh bước bên bà là Lục lão gia, mỗi bước đi đều hiện lên quý phái và khí chất của hai người.
Tư Duệ chỉ có thể há mồm thốt lên rằng "bà ấy thật đẹp."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!