Tư Duệ học trường Cao Hoa, tuy quyền quý nhưng cũng có một số thành phần không thể tránh khỏi trong giới nhà giàu, đó là ngang ngạnh và thích bắt nạt.
Người nọ giàu hơn người kia, người kia giàu hơn người nọ, bắt đầu xem mình là trung tâm thế giới, viên kim cương của vũ trụ, rồi tha hồ bắt nạt, chà đạp người khác.
Tư Duệ học ở trường, vì cũng không có tiếng tâm về gia đình, nhắc đến cha mẹ người thân, hầu như chỉ toàn là trang giấy trắng.
Cũng chỉ có một số người biết, cô có quen biết với Lục đại thiếu gia.
Nhưng cũng vì vậy, đều đó trở thành tiêu đề họ muốn nhắm đến.
Không ít lần, Tư Duệ nghe những lời đàm tiếu sau lưng mình, mỗi lần như thế cô đều để qua tai chẳng màng để ý.
Vì cô biết, họ đã nhắm đến mình, cố ý nói những lời công kích để cô nghe, nếu cô nói lại, lại có thêm cớ để họ gây lớn chuyện, cuối cùng người chịu thiệt, chính là cô.
Thật mệt mõi, chỉ muốn an yên mà học cũng thật khó.
Câu chuyện giới hào môn này không biết khi nào mới kết thúc đây.
Nhưng có lẽ, điểm nào cũng có giới hạn.
Tư Duệ cũng đến lúc không nhúng nhường được nữa.
Lúc giờ giải lao, Tư Duệ đến thư viện mượn sách, vô tình chạm mặt với Nhã Ân, cô ta chính là bạn của Thục An, cũng đều là những tiểu thư ăn chơi, vung tiền như gác.
Trong việc xảy ra ở kì thi tuyển vừa rồi, Thục An bị nhà trường cấm thi, dẫn đến việc không thể học ở trường Cao Hoa, mà Nhã Ân là bạn tốt của Thục An nên cũng chẳng đặt Tư Duệ vào tầm mắt, từ lúc đi học đến giờ, cô ta sinh sự không ít.
"Chà, chà, sinh viên chăm ngoan gương mẫu ghê ta, rồi nhắm học được bao lâu mà tỏ vẻ dữ vậy"
Tư Duệ chẳng để ý, cô chăm chú lật từ trang sách, kiếm tài liệu mình cần.
Nhã Ân liếc cô, giọng chanh chua nói tiếp: "Thời buổi này, thứ gì cũng có, nghỉ mà coi người nhà quê dựa dẫm nịnh hot đại gia để được ăn sung mặc sướng, vậy mà vẫn giương cao mặt cho rằng bản thân là tiểu thư."
Lúc này động tai những người quanh đó, ai ai đều hướng đến ngóng chuyện, Nhã Ân đắc ý, giọng càng lớn: "Không biết nhục nhã là gì, sống vậy không biết xấu hổ sao?"
Sau khi kiếm được phần kiến thức trong sách mình đang cần, cô đóng sách lại phướt lờ cô ta rồi rời đi.
Xung quanh có không ít người đang nhìn đến, thấy Tư Duệ chẳng để ý đến mấy lời của mình, Nhã Ân liền đỏ mặt xấu hổ, cô ta liền kéo tay cô lại: "Mày đi đâu vậy, tao chưa nói hết nhà quê như mày dám đi hã."
Tư Duệ sắc mặt chẳng đổi, nhìn bàn tay đang xiết chặt tay mình, giọng nhạt nói: "Nói xong chưa, nếu xong rồi thì buông ra, tôi còn phải học."
"Mày học chi nữa, ôm được đại gia muốn gì mà không được, ở đó bày đặt tỏ vẽ thanh cao, mày nghĩ xem trường này cho dạng người hầu như mày vào học được sao."
Tư Duệ mất kiên nhẫn, nói: "Nói xong chưa, nói rồi thì bỏ ra, tôi còn phải học"
"À, tao quên, mày cướp chồng người ta, tao thật bái phục không biết mày dùng cách gì để giật chồng người ta vậy, đồ hồ ly hạ tiện."
Tư Duệ dựt tay cô tay ra: "Này...cô đừng quá đáng."
"Không phải à? Mày giàu mà, tao có nói mày gì đâu, sao mày lại giận, chẳng lẽ tao nói vu vơ cũng dính?"
Tư Duệ mím môi, tức giận tràn lên cã não, nhưng mai còn tia lí trí, cô cố kìm nén cảm xúc xuống bước đi.
Cô ta thấy tình thế đang nghiêng về mình, chuyện đến nước này, sao có thể dễ dàng để cho qua.
Nhã Ân mạnh bạo kéo tay Tư Duệ, lời nói càng quá đáng hơn: "Này, con gái ngành kia, ai cho mà đi?"
Tư Duệ ngay sau đó, vung tay tán vào mặt Nhã Hân một cái trong sự há hốc của những người ở đó.
Sau khi ăn chọn cái tát của Tư Duệ, cô ta ôm mặt, mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi rồi vơ tay nắm lấy tóc Tư Duệ kéo xuống, da đầu bị kéo căng dẩn đến đau rát, Tư Duệ dùng sức đánh mạnh vào bụng, khiến cô ta ngã lăn ra đất, cô đứng thẳng dậy vuốt mái tóc gối bời ra phía sau, sắc mặt lúc này cực tệ.
Chút lí trí cuối cùng cũng tiêu tan, còn lại chỉ mà sự tức giận và hiếu chiến.
Nhã Ân xong đến, Tư Duệ đánh trả, giằn co một lúc tiếng rầm rộn vang ầm ầm, trong camera thư viện ghi lại, thủ thư cũng nhanh chạy đến hiện trường tách hai người ra, nhưng cũng bó tay, cuối cùng phải đợi bảo vệ và những giảng viên khác đến tận nơi mới dừng hai người họ lại.
Vì sợ tin thần hai người họ chưa ổn định, nên trên đường đưa đến văn phòng làm việc đều tách xa nhau.
Lục Tư Thần lúc này vừa từ phòng họp ra, kế hoạch dự án kéo dài hơn thời gian dự kiến khiến tâm tình anh chẳng tốt, ai trong công ty đều chẳng dám lại gần anh lúc hiện tại.
Tư Thần về văn phòng, điện thoại trên bàn làm việc đanh vang in ỏi, anh vứt áo qua một bên, cầm điện thoại lên bất máy.
[ Đây có phải là người giám hộ của em Tư Duệ không?]
Tư Thần:[ Phải.]
Lời nói bên kia có phần căng thẳng: [ Em Tư Duệ đánh nhau với bạn, nên mời anh đến trường gấp để bàn bạc giải quyết vụ việc.]
Nghe xong, Lục Tư Thần không suy nghĩ, đi đến lấy áo lên rồi nhanh chóng ra khỏi phòng.
Trong văn phòng trường Cao Hoa lúc này.
Tư Duệ và Nhã Ân đưa đến hai phòng, chờ người giám hộ cã hai đến, mới cho gặp nhau giải quyết chuyện.
Bên giám hộ của Nhã An đã đến, giờ chỉ còn đợi bên cô, Tư Duệ lúc này có vẽ cứng rắn hơn, không còn thấy sợ hãi nữa, cũng giảm được phần lo sợ về Tư Thần có giận hay ghét mình hay không.
Vì chẳng biết, cái tính tình giám làm giám nhận này, cũng chẳng sợ hãi thừa hưởng từ ai nữa?
Cửa phòng mở ra: "Em qua văn phòng giải quyết việc"
Việc đầu tiên Tư Duệ nghỉ là Tư Thần đã đến rồi, không biết sắc mặt hiện tại của anh như thế nào khi cô gây chuyện nữa?
Dù sau cô đã chuẩn bị tâm lí cho tất cả tình huống sẽ xảy ra, còn chuyện nằm ngoài suy nghĩ thì chưa chắc.
Cô bước vào trong, Tư Thần ngồi đó, mặc đồ đi làm thường ngày, cô lụi cụi đi đến ngồi cạnh anh, ánh mắt sắc đá đối diện với gia đình bên kia.
Sau khi giải quyết xong, cả hai người đều có lỗi nên phạt viết biên bản, người nhà đưa con của mình về khám để xem có tổn thương gì không.
Lục Tư Thần không vội đi, anh vẫn ngồi đó đăm chiêu suy nghĩ, vẽ mặt trong rất thư giãn, mà cô ngồi cạnh cũng chẳng hiểu ý muốn của anh là gì, chỉ có thể ngồi chờ đợi.
Lục sau, Lục Tư Thần đứng lên: "Về thôi."
Tư Duệ theo sau Tư Thần ra ngoài.
Từ lúc gặp đến giờ, anh vẫn chưa mở lời với cô ngoài hai từ "về thôi" kia, nên cũng không biết anh đang nghĩ gì, cô chỉ đành lên tiếng trước.
"Thiếu gia."
"Ừm."
Tư Duệ quan sát anh rồi nói tiếp: "Thật ra chuyện này không phải tôi gây sự trước đâu, là cô ta kiếm chuyện trước."
"Ừm, không sao, không đánh lại còn cảm thấy mắc mặt hơn."
Tư Duệ mơ hồ về câu nói ấy: "Dạ?"
Những cơn gió mùa hạ lùa qua tán lá dịu nhẹ, đối với cô lúc này giọng của anh còn dịu êm hơn: "Người của tôi đâu đề cho người khác bắt nạt, không đánh lại cũng phải đánh, thắng hay thua cũng phải đánh."
"..."
"Dù sao cũng không chịu thua từ lúc đầu."
Câu nói đó thật muốn dạy hư cô mà, Tư Duệ mĩm cười khẽ "Dạ" một tiếng.
Làm sao đây, có anh chống lưng, cô muốn trở nên ương ngạnh rồi này!
Đi thêm vài bước, ánh mắt cô cứ dao động đến bàn tay của anh, những ngón tay thon dài, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn màu đen sáng bóng làm điểm nhấn, bàn tay đang thã tự do, những ngón tay hờ hững mà để ra.
Tư Duệ bất giác, đầu óc trở nên trống rỗng, đưa tay qua những ngón tay thon dài ấy, cảm giác đầu tiên là lạ lẫm, sau đó là cảm giác mát mát toả ra lòng bàn tay rồi lại ấm dần xuống.
Lục Tư Thần cảm nhận bàn tay của cô, bất chợt khựng lại, giây sau đó đã nhận thức được mà điềm nhiên đi.
Môi người nào đó lại mĩm lên một cách khoái chí.
Thấy anh không phản ứng gì khác, Tư Duệ được nước làm tới, nắm lấy không buông.
Giờ này, là giờ lên tiết, nên ngoài hành lang chẳng có ai, đôi khi lại có vài giảng viên đổi tiết hoặc hết tiết đi ra.
Bắt gặp hình ảnh ấy, cũng bước qua như chẳng có chuyện gì.
Đi thêm vài bước, Tư Duệ cất tiếng:"Thiếu gia."
"Chuyện gì?"
Tư Duệ hồi hợp, nói: "Cậu... thì là chuyện vừa rồi, với chuyện tối hôm qua, cậu sẽ không ghét bỏ tôi chứ."
"Em nghĩ tôi hẹp hồi đến vậu sao?"
Sao lại cứ nghỉ Tư Thần ghét bỏ cô thế chứ?
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!