Em không làm sai ở đâu cả, người sai là ở anh, vì lúc đầu anh không thể kiểm soát được bản thân mà quan tâm em, mà quên mất việc bản thân phải lạnh lùng với em.
Xung quanh anh có quá nhiều nguy hiểm, hôm nay có thể cao cao tại thượng làm Lục Tư Thần thiếu gia, nhưng có thể hôm sau anh đã chết rồi.
Mười ba năm trước, anh đã đánh mất em, cô bé hồn nhiên luôn nghịch ngợm nhưng rất đáng yêu, cứ mãi chạy lon ton sau lưng anh.
Vì thế anh lại sợ đánh mất em lần nữa, cô bé luôn mỉm cười, thích anh xây lâu đài, thích được đeo vương miệng làm công chúa.
Nhưng anh lại để em chịu những lời sỉ vả suốt mấy năm dài dằn dẳng, lúc biết được đều đó anh tự hận bản thân mình vì không tìm ra em sớm hơn, hận những người đối xử tàn nhẫn với em, nhưng giờ đây anh lại là người gây ra những việc đó, nhưng anh không hối hận.
Tiếng mở cửa phòng cất lên, đánh tan cái yên tĩnh trong phòng.
Kiều Khanh bước vào, trên tay cầm một cái cặp da đen.
Lục Tư Thần nghiêng đầu nhìn đến: "Có chuyện gì rồi sao?"
Kiều Khanh mở loptop lên, nói: "Đã tìm được người chủ mưu sau lưng hắn rồi."
Lục Tư Thần vội đi đến: "Là ai?"
Kiều Khanh nhấn vào phím enter, quay loptop qua cho Lục Tư Thần, tuy chỉ là ảnh chụp lén từ xa nhưng nhìn qua vẫn rõ hai người ngồi trong quán cafe đó là ai.
Lục Tư Thần nhíu mài, mặt đầy phức tạp: "Là bà ta."
"Không sai." Kiều Khanh nói: "Cái cậu nghi ngờ đúng rồi, theo như được biết bà ta không có tài sản ở Lục gia, tiền sài là mỗi tháng Lục lão gia chuyển cho đáp ứng yêu sống phú quý của bà ta, nhưng thật ra trong tay bà ta nằm rất nhiều tài sản khác."
Lục Tư Thần im lặng lắng nghe.
Kiều Khanh nói tiếp: "Bà ta dùng tên giả đứng tên tài sản để che giấu, cũng là người đứng sau bao che cho Lý Kha."
Lục Tư Thần: "Mục đích của bà ta là tài sản Lục gia?"
Kiều Khanh: "Đúng vậy, vì công bố của Lục lão gia năm xưa khiến bà ta gấp lại dã tâm nhưng không từ bỏ."
Lục Tư Thần: "Bằng cách nào?"
Kiều Khanh nghiêm nghị nói: "Bà ta nhắm đến con của cậu."
Đến lúc này, Lục Tư Thần đã hiểu, sắc mặt càng thêm phức tạp, việc này càng phải mau sớm kết thúc, về việc Tư Duệ đang có t thai nhất định phải được dấu kính.
Và vụ việc năm xưa, bắt đầu phơi bày rồi.
Việc anh làm hiện tại là phải thụ động làm theo ý muốn của Giai Trân.
Ba ngày sau đó.
Tiệc đính hôn diễn ra ở nhà hàng nỗi tiếng, được tổ chức một cách rầm rộn.
Đội ngũ phóng viên, nhà báo cả trăm người có mặt để săn tin, không chỉ thể còn có cả đội ngủ chuẩn bị riêng để livetream.
Vì đây là tiệc của những người máu mặt trên thương trường nên những quyền quý được mời tham gia không ít, Cao Thục Ái nhìn sự hoành tráng của buổi tiệc, mặt cũng ngước lên tận trời hãnh diện.
Cao Thục Ái tay trong tay với Lục Tư Thần, người con trai cô ta yêu, có quyền lực nhất nhì nước, sau này bọn người kia muốn nói chuyện đều phải ngước lên nhìn cô.
Cao Thục Ái nói nhỏ với anh: "Tư Thần, em hạnh phúc lắm."
Lục Tư Thần ánh mắt yêu chiều nhìn Thục Ái, nở nụ cười tươi, dịu dàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán cô ta: "Anh cũng rất hạnh phúc."
Phía dưới khán đài, một ánh mắt thất thần nhìn đến, tự dặn lòng mình đến chúc phúc cho anh không thể trưng ra cái bộ mặt bi thương được. Nhưng... nhưng mà cô không kìm nổi.
Tuệ Hoa nói đúng, tình yêu không thể cưỡng ép một ai phải mãi yêu mình, tình yêu là thật, lúc đầu là thật nhưng khi hết yêu sẽ tự khắc rời đi, nếu bản thân còn yêu họ hãy chúc họ hạnh phúc hơn là phải cố sức tranh giành ép buộc họ về với mình, như thế cả hai đều không hạnh phúc, có khi lại sinh ra lòng hận thù.
Anh chưa bao giờ làm khổ cô, luôn đem đến cuộc sống tốt cho cô, những chuyện đó bản thân không thể phủ nhận mà ích kỷ làm khổ anh được. Cô thông suốt rồi, nếu thương anh chỉ cần thấy anh hạnh phúc cô cũng sẽ hạnh phúc theo.
Tư Duệ thầm chúc phúc Đại Thần của cô được hạnh phúc, bình bình an an, cùng người mình yêu thương_Bạc_Đầu_Giai_Lão.
Cô lại nhớ đến có người cùng cô hạnh phúc đến già, răng long đầu bạc mãi mãi không rời mà lòng nghẹn lại.
Cao Thục Ái mặt chiếc váy dài có phân ôm đuôi cá, ở tà váy được đính những hạt kim cương lấp lánh, nên lúc di chuyển chiếc váy đính kim cương của cô vướng vào giày nên khó đi, Lục Tư Thần ân cần ngồi xuống cẩn thận tháo ra cho Cao Thục Ái. Xong đến lúc đi, anh còn chu đáo cầm tà váy kéo lên để cô ta tiện di chuyển.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy, ai nấy đều vỗ tay reo hò, chỉ có riêng Tư Duệ vẫn lẳng lặng đứng đó, ánh mắt cô nhìn đến, miệng luôn nở nụ cười, nhưng ở khoé mắt lệ cứ vô thức ứa ra.
Cô cúi người quay vào trong giấu đi cảm xúc, Tuệ Hoa cầm khăn giấy đưa qua cho cô, nhìn khung cảnh này mà xót lòng.
Lúc trước, Tuệ Hoa cắt đứt mối quan hệ với Lục Tư Thần, nhưng cha cô và cha anh sắp bàn chuyện làm ăn, vì giữ thể diện nên cô phải có mặt.
Kéo theo Tư Duệ đi cùng đều có nguyên do riêng của nó.
Đến gần cuối tiệc, là những lời tâm sự của bạn bè muốn gửi đến đôi uyên ương.
Tuệ Hoa dù muốn hay không cũng phải đi lên, Tư Duệ với tư cách là bạn đồng hành nên đi lên với Tuệ Hoa, bên ngoài đang rất ghét anh nên cô chẳng buồn để nói, thấy Tuệ Hoa không nói, Tư Duệ sợ Lục Tư Thần mất mặt, chỉ đành cầm mic nói thay Tuệ Hoa.
Ánh mắt cô nhìn anh không giấu nổi bi thương, miệng vẫn cố cười, sâu thẳm trong trái tim đã vỡ vụn theo những lời ấy.
"Hôm nay... Là lễ đính hôn của Tư Thần và Cao tiểu thư." Tư Duệ phải dừng lại, sau rồi mới có thể nói tiếp: "Chúc cho hai người trăm năm hạnh phúc."
[Người của tôi đâu đề cho người khác bắt nạt, không đánh lại cũng phải đánh, thắng hay thua cũng phải đánh."
___
"Ngại cái gì, em là của anh, ai cũng biết cả rồi."
___
"Anh sẽ bồi bổ cho em."
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!