Lúc này Tư Duệ mới đưa tay ra nhận lấy, khẽ cảm ơn, chú Thỏ bông đó gật gật đầu đi đến ngồi cạnh cô, Tư Duệ cũng xích sang một bên nhường chỗ cho nó ngồi.
Nó thẹn thùng đưa cho cô một tờ giấy.
- Chào bạn dễ thương.
Tư Duệ mĩm cười: "Cảm ơn nhé, bạn cũng rất đáng yêu."
Chú Thỏ bông lấy một cuốn tập nhỏ với cây viết ra, cái tay rất to khó cầm chặt nên lúc tháo nắp trượt tay rơi cây viết xuống.
Nó khum xuống nhặt lên, nhưng vì cài đầu nặng hoặc do mặc chưa quen mà đầu sà luôn xuống đất chổng mông lên trời, Tư Duệ nhìn đến dáng vẻ của nó như Gấu Trúc hay cúi đầu ẹo mông không khỏi bật cười, cô bịt chặt miệng để tránh cười lên tiếng.
Thỏ bông nhặt viết được, khó khăn đứng dậy nhìn đến cô, tay rãi rãi đầu như ngượng ngùng, Tư Duệ thấy mình quá đáng liền không cười nữa.
"Xin lỗi cậu nhé!"
Nó rãi rãi đầu rồi nhanh đến ngồi cạnh cô, nó bắt đầu viết.
- Bạn cười lên thật đẹp, đừng có buồn nha.
Nó đưa cuốn sổ qua cho cô, Tư Duệ đọc rồi nói: "Cảm ơn cậu nhé!"
Nó lại ghi.
- Chúng mình có thể trò truyện với nhau không?
Tư Duệ để ý nó lúc đầu luôn bắt chuyện với mình nên khi nó ghi gì đó lên giấy cô liền liếc mắt qua xem.
"Được."
- Cậu có tâm sự hã?
Tư Duệ lúc này thu lại ý cười: "Ừm."
- Cậu có thể chia sẽ cho mình không, chú Thỏ đáng yếu sẽ gửi buồn phiền của bạn lên mặt trăng.
Tư Duệ quay qua nhìn nó, tươi cười nói: "Đáng yêu quá, lên mặt trăng cho chị Hằng Nga sao?"
- Đúng rồi.
Tư Duệ phì cười một cái, trò này y như đang dụ dổ con nít vậy, nhưng mà trò chuyện với nó thật sự giúp cô cảm thấy sảng khoái.
"Vậy tôi đố cậu nhé?"
Nó gật đầu, cô nói tiếp: "Cậu từ nhỏ không có ba, nhưng hai mươi mấy năm sau bỗng nhiên có một người lạ nói là ba cậu, vậy cậu có chấp nhận ông ấy không? Có hận ông ấy khi xưa bỏ rơi cậu không?"
Chú Thỏ bông không trả lời liền, nó im lặng. Người trong chiếc áo thú bông đó là Lục Tư Thần, anh hiểu ý cô đang nói, cũng hiểu sự lưỡng lự của cô.
Sau một hồi nó bắt đầu ghi.
- Gia đình là đều rất quan trọng, nếu có thể tha thứ hãy tha thứ, trên đời này chẳng có ai thân thuộc như người thân của mình.
"..."
- Tôi biết cậu lưỡng lự đều gì, tôi biết cậu sợ đều gì, nhưng cuộc đời ngắn lắm, cậu hãy mở lòng đón nhận nó, vì đấy có khi là ông trời ban tặng cho cậu đấy.
"Vậy... Cho tôi rồi có lấy lại không?"
- Không.
"Nói dối, rõ ràng cho rồi vẫn lấy lại đấy thôi."
Thỏ bông: "..."
Tư Duệ không nói, im lặng lắc đầu, Lục Tư Thần trong lớp áo Thỏ bông hiểu cô muốn nhắc đến ai, ánh mắt long lanh ấy rủ xuống.
- Nếu là tôi, tôi sẽ nhận lại người ba của mình, có khi lúc đó họ bắc đất dĩ mới bỏ rơi tôi, hoặc họ không biết sự tồn tại của tôi, đến khi biết thì đã trể, nhưng họ muốn nhận lại tôi để bù đắp thiệt thòi mà tôi đã phải chịu.
"Sẽ được chứ?" Tư Duệ lòng vẫn ngập ngừng, chưa đủ can đảm để chắc chắn bản thân chấp nhận được đều đó.
- Được, lúc trước tôi có mẹ rất yêu thương mình, tôi cũng rất yêu bà ấy, nhưng bà mất sớm, nguyên do là vì ba tôi. Tôi thương ông ấy, vì quá thương mà không thể chấp nhận việc ông gây ra nên không thể tha thứ được, vì quá thương nên mới quá hận. Tôi nói sẽ đổi họ theo họ mẹ nhưng thật ra chưa bao giờ lòng tôi nghĩ vậy, tôi hận ông ấy nhưng khi ông đổ bệnh lại không cằm lòng mà đi đến, lén đứng ngoài cửa nhìn vào.
Thỏ bông quay qua nhìn Tư Duệ, đưa nốt luôn cuốn sổ cho cô.
- Nếu ba của cậu là người tốt, nếu ông ấy phạm lỗi, và nếu có thể hãy tha thứ cho ông ấy, mở lòng đón nhận ông ấy, dù gì cũng là gia đình, không gì tốt hơn gia đình mình đâu.
Tư Duệ đọc xong, trong lòng có một xíu thay đổi về suy nghĩ, cô tự hỏi "sẽ được sao?"
Cô dựa vào vai chú Thỏ bông, tay nó liền ôm qua vai cô, vỗ vỗ mấy cái động viên, ánh mắt nó nhìn xuống chiếc bụng nhô cao của cô không khỏi tò mò, tay kia chỉ chỉ nhẹ lên bụng Tư Duệ.
Đầu cô vẫn dựa vào vai nó: "Trong đó có em bé đấy."
Thỏ bông cầm viết viết lên cuốn sổ trên tay cô.
- Là trai hay gái?
Tư Duệ không ngần ngại chia sẽ nỗi bất lực của mình: "Lầu đầu khám thì úp người vào trong, sau này khám lại mấy lần đều bắt chéo chân, nên không thể nhìn ra giới tính."
Cô thì rất mong muốn biết giới tính, còn đứa bé cứ thích chơi đoán mò, không úp người thì bắt chéo chân.
Lục Tư Thần trong lớp da Thỏ bông, miệng mĩm cười, ánh mắt đầy hạnh phúc nhìn đến bụng cô, tay không ngừng chỉ chỉ vào bụng cô để cảm nhận đứa trẻ.
Tư Duệ không phản đối, để chú Thỏ bông sờ bụng mình.
Trai hay gái không quan trọng, anh chỉ cầu mong đứa bé đúng ngày đủ tháng bình an khỏe mạnh chào đời, mong Tư Duệ có thể vui vẽ bình an.
Tay anh đặt lên bụng cô, sau một lớp vãi dày không thể cảm nhận hết sự động đậy của đứa bé trong bụng, anh thầm nghĩ "con của ba phải khoẻ mạnh nhé, ba yêu con."
Lần đó, là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng Tư Duệ gặp mặt chú Thỏ bông đó ở siêu thị, cũng có những người mặt áo Thỏ bông nhưng cô biết họ không phải là người mình đã cùng trò chuyện.
Tư Duệ cuối cùng cũng mở lòng đón nhận người ba không quen biết này, Tuệ Hoa nghe thế rất vui mừng, liền liên hệ với Tuệ Hoàng sẽ đưa Tư Duệ đến.
Ông nghe xong, tay chân cứ nôn nóng, hồi hợp đứng ngồi không yên, biết Tư Duệ đến còn đặc biệt nấu một bàn ăn với những món ăn bổ dưỡng cho người mang thai.
Đến cửa phòng, lòng Tư Duệ cũng hồi hợp không kém, cô hít một hơi sâu cùng Tuệ Hoa bước vào.
Lần đầu Tư Duệ và Tuệ Hoàng chạm mặt, cả hai đều khựng lại, Tuệ Hoàng nhìn đến Tư Duệ như vừa nhìn thấy dáng vẽ của Tư Điệp lúc trẻ.
Giống, thật sự rất giống!
Tuệ Hoa cười nhẹ, kéo ghế cho Tư Duệ: "Ngồi xuống đi."
Tư Duệ ngồi xuống, ánh mắt di chuyển xuống bàn ăn.
"Thì... Ừm..." Tuệ Hoàng hồi hợp không nói thành lời, cái cảm giác hạnh phúc ấy khiến ông vô thức rơi lệ, Tư Duệ và Tuệ Hoa bất ngờ nhìn nhau rồi nhìn qua ông.
Tuệ Hoa: "Ba, sao thế?"
Tuệ Hoàng lắc đầu, rút khăn giấy lao đi nước mắt.
Tư Duệ bỗng đứng dậy trong sự kinh ngạc của Tuệ Hoa, cô sợ Tư Duệ định bỏ đi, nhưng không ngờ cô đi đến Tuệ Hoàng.
Sau một hồi, Tư Duệ mới lên tiếng: "Ba..."
Tiếng ba cô phát ra thật lạ lẫm, nhưng lại càng vui sướng khi trong đời có thể thốt lên chữ ấy.
"..."
Tuệ Hoàng nhìn lên, ông xúc động nhìn vẽ mặt ngây thơ của Tư Duệ, đứng lên ôm cô vào lòng: "Là ba, ba là ba của con, ba xin lỗi, ba có lỗi với con."
Tư Duệ đưa tay lên ôm ông, an ủi: "Không sao ạ, con về rồi đây."
"Cảm ơn con, cảm ơn con chịu quay về, cảm ơn con..."
Tuệ Hoa không cằm lòng được, nước mắt cũng chảy xuống, khung cảnh hòa hợp thế này thật quá tốt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!