Chương 12:Hôn Lễ Trầm Lặng
Hôn lễ của Lục Dạ Hàn và Diệp Tâm Ngữ nhanh chóng được tiến hành sau hai ngày đính hôn, hôn lễ được tổ chức rất lớn từ trước đến nay, bọn báo chí bên truyền thông tìm cách để săn tin hot nhưng đáng tiếc bởi lực lượng bảo vệ vây kín nên ngoại trừ khách mời thì không một ai có thể vào đó.
Diệp Tâm Ngữ ngày hôm nay khá rạng ngời trong bộ váy cưới, bộ váy của cô được nhà thiết kế nổi tiếng của Pháp đặc biệt thiết kế riêng cho cô, trên thân váy được đính những hạt ngọc trai có trị giá 200 đô một viên, mà trong khi đó có cả hàng ngàn viên ngọc trai được đính trên cái váy đó, không ngờ Lục gia chơi lớn đến vậy.
Cái váy cưới thôi đã tính lên tiền tỷ rồi, ai cũng bàn tán thầm ngưỡng mộ Diệp Tâm Ngữ có số hưởng, làm con dâu của Lục gia là thấy phước ba đời rồi, của ăn của để sống đến mấy đời còn không hết, Lục Dạ Hàn trầm tư nhìn bản thân mình trong gương.
“Hôm nay là chấm hết rồi.”
Anh vẫn không tin mình thực sự phải lấy một đứa ngốc như vậy để làm vợ, nhưng biết làm sao giờ anh chỉ có thể làm theo sự sắp đặt của ba mẹ mình, hôm nay anh đã ra dáng một người đàn ông trưởng thành, nhưng thâm tâm anh không cam lòng vì phải lấy người mà anh không yêu.
“Thiếu gia, chúng ta nên chuẩn bị đến đó để kịp làm lễ thôi.”
Lục Dạ Hàn xắn ống tay áo lên chỉnh bị chuẩn chu rồi đi xuống nhà lái xe đến nhà hàng, quan viên và các vị khách quý cũng đã đến đầy đủ, Diệp Tâm Ngữ cũng đã chuẩn bị xong cũng được đưa đến nhà hàng, buổi lễ diễn ra náo nhiệt và hoành tráng, không khí vui vẻ của họ hàng hai bên duy chỉ có hai nhân vật chính đều có tâm tư riêng của mình.
Bạch Sinh Liên và Diệp Thiến hôm nay ăn diện rất lộng lẫy, cứ như hai nhân vật chính vậy, Diệp Tâm Ngữ lúc này cũng đến nhìn thấy cô mẹ con Bạch Sinh Liên bắt đầu nổi cơn ghen ghét cô.
“Mẹ, nó đến rồi kìa nhìn cái váy đó đi đáng lẽ con mới là chủ nhân của nó.”
Diệp Thiến Thiến kéo lấy vạt áo của Bạch Sinh Liên, đôi mắt đầy sự ghen tị hướng về phía cô, tại sao cô vốn dĩ có được tất cả mà lại bị Diệp Tâm Ngữ phỏng tay trên như vậy.
“Không sao, mẹ sẽ tìm mối khác ngon hơn cho con, con là phải xứng đáng được nhiều hơn nó như vậy cứ yên tâm.”
Bạch Sinh Liên cố dỗ dành con gái cưng của mình, nhưng không sao bây giờ gia sản của Diệp Thị đã hoàn toàn thuộc về bà ta rồi, tống khứ cô đi cũng tốt không làm ảnh hưởng đến chuyện đại sự của bà ta nữa.
“Cô ta chính là kẻ ngốc nghếch hôm đó.”
“Sao Lục thị lại chọn cô ta làm con dâu chứ?”
“Thật không thể hiểu nổi Lục thị suy nghĩ cái gì nữa.”
Lúc này Lục Dạ Hàn xuất hiện, lập tức những chuyện bàn tán ấy liền chấm dứt, không khí trở nên tĩnh lặng, một lúc sau những lời chê bay liền trở mặt nhanh như bánh tráng thành những lời chúc phúc và khen ngợi.
Lục phu nhân và Lục lão gia nhìn thấy hai người liền đi tới ôm lấy Diệp Tâm Ngữ và Lục Dạ Hàn.
“Dạ Hàn và Tâm Ngữ, mau chuẩn bị để bắt đầu buổi lễ thôi.”
Lục Dạ Hàn và Diệp Tâm Ngữ lúc này cùng nắm tay nhau tiến vào khán đài, không khí trở nên trầm lặng bởi hai nhân vật chính, nhìn qua cũng biết họ không hề có vẻ hạnh phúc khi kết hôn với nhau.
Hôn lễ cứ thế diễn ra trong tĩnh lặng, sau khi kết thúc Lục Dạ Hàn liền bỏ đi về trước để lại Diệp Tâm Ngữ cô đứng ở sảnh, Lục phu nhân và Lục lão gia đi tới khẽ vào vai cô an ủi.
“Không sao, còn có hai người bọn ta ở đây một lát về cùng ba với mẹ nhé.”
Diệp Tâm Ngữ khẽ gật đầu, sau khi trở về nhà Lục Dạ Hàn đã liền vội đi tắm để giải tỏa tâm trạng, Diệp Tâm Ngữ lúc này cũng vừa về tới nơi, cô đi vào trong phòng ngồi trên giường hướng mắt về phía nhà tắm, tiếng nước chảy bên trong có lẽ anh đang tắm.
Lục Dạ Hàn lúc này cũng tắm xong, anh đi ra với thói quen là không mặc quần áo thay vào đó là quấn khăn ngang người, vừa bước ra đã thấy Diệp Tâm Ngữ ngồi đó anh khẽ giật mình.
“Anh… sao không mặc quần áo.”
Diệp Tâm Ngữ lúc này liền kêu lên, Lục Dạ Hàn giật mình không lẽ cô ngốc lắm sao, vậy mà cũng biết ngại mấy cái chuyện như này à?
“Nhà của tôi, tôi thích được không, từ hôm nay tôi không nói tới cô và cô cũng đừng có xen vào chuyện của tôi, với lại đừng có phá nếu không tôi ném cô ra ngoài.”
Lục Dạ Hàn nói rồi liền đi sang phòng khác để thay quần áo, cả hai cứ thế không ai nói tới ai trong một tuần đó, xem nhau như người vô hình, yên bình như vậy cũng được một tuần trôi qua rồi.
Anh ngủ phòng riêng, ăn cơm cũng không ăn cùng, và khá ít khi gặp nhau, dù sao vậy cũng tốt cô cũng không cần anh phải bám lấy mình, dù sao cũng xem như đến đây để thoát khỏi sự kiểm soát của mẹ con Bạch Sinh Liên mà thôi.
Hôm nay Lục Dạ Hàn đi ra ngoài, cô liền lấy điện thoại ra gọi cho bác Dương.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!