Cồ đã chuấn bị tinh thằn để đối mặt với bọn họ rồi, nhưng cô cứ thấp thỏm mãi, cô liền mở điện thoại ra xem giờ, nếu bọn họ không đến thì quá lợi cho cỏ rồi, nhưng bọn họ không thể không đến đây, vì đây là cơ hội đế các doanh nhân gặp gỡ và giao lưu với nhau.
“Dù sao cũng nên chuấn bị tâm lí một chút.”
Diệp Tâm Ngữ đấy cửa đi ra ngoài, lúc này cỏ vô tình đụng phải một người đàn ông mập ú, ông ta đã đi theo Diệp Tâm Ngữ từ nãy đến giờ, nhìn thấy cô ở trực diện như thế này thật khiến lòng ông ta nóng như lửa đốt.
“Tiểu thư cô không sao chứ?”
Ông ta đưa tay đỡ lấy cô, một tay lợi dụng ôm lấy eo của cô, Diệp Tâm Ngữ liền giật bắn cả người sau đó nhẹ đấy ông ta ra.
“Chào cô tôi là Vãn Thành, của Điền Thị rất vui được làm quen với cô.”
Diệp Tâm Ngữ thấy có điều không lành, nhìn ánh mắt thèm khát của ông ta đủ chứng minh ông ta không phải loại người đàn hoàng, sâu bên trong ánh mắt đó là một tia dục vọng dơ bấn.
“Tôi là Trương Tiểu Mỹ của Trương Thị rất vui được làm quen với ông, có gì chúng ta ra ngoài nói chuyện nhé.”
Diệp Tâm Ngữ liền kéo váy định đi thì liền bị ông ta bắt lấy tay dồn vào tường, ở đây cũng không có bóng người qua lại, nên ông ta lộng hành muốn giởtrò với Diệp Tâm Ngữ.
“Điền tống mong ông hãy tự trọng.”
Diệp Tâm Ngữ giằng co với ông ta, nhưng điều này lại khiến ông ta thích thú hơn, tay xoa xoa hai bên vai trắng mịn của cô, Diệp Tâm Ngữ định cho ông ta một bài học thì một bàn tay lớn đã nâm đầu của Vãn Thanh kéo ra quăng mạnh xuống đất.
“Không sao chứ?”
Lục Dạ Hàn xuất hiện trước mẳt cô bây giờ như một người hùng vậy, nhưng tên Vãn Thanh đó cô có thế xử lí được đâu cần anh phải ra tay giúp đỡ, như vậy chắc khác nào anh đang khinh bỉ cô cả.
“Không sao, cám ơn anh mà nếu anh không đến tôi vẩn có thế giải quyết được.”
Diệp Tâm Ngữ vừa cám ơn vừa dùng giọng điệu tỏ ra mình mạnh mẽ trước mặt anh, Lục Dạ Hàn liền biến sắc rõ ràng giúp cho cô mà còn sài giọng điệu đó với anh, đúng là quá tự cao.
“Luc…Lục chủ tịch.”
Vãn Thanh lùi lại khi thấy ánh mắt của Lục Dạ Hàn chuyến qua ông ta, đôi mắt như một con dao sắc nhọn lướt qua người ông
ta, Vãn Thanh sợ hãi mà ôm lấy chân của Lục Dạ Hàn.
“Tôi xin lỗi Trương tiếu thư, tôi xin lỗi Lục chủ tịch tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn xin hãy tha cho tôi.”
Lục Dja Hàn liên hất ỏng ta ra định cho ông ta một bài học thì Diệp Tâm Ngữ giữ tay anh lại.
“Kệ hắn ta đi, đánh hắn làm gì cho bấn tay của anh.”
Nhờ có Diệp Tâm Ngữ can ngăn chứ nếu không ông ta đã bị Lục Dạ Hàn cho một trần rồi, anh nới lỏng tay ra sau đó liền nắm tay của Diệp Tâm Ngữ kéo đi ra sảnh, cô hơi bất ngờ vì hành động của anh.
“Anh kéo tay tôi đau quá, bỏ ra đi!”
Diệp Tâm Ngữ giằng tay của anh ra, Lục Dạ Hàn cũng không hiếu sao mình lại hành động vậy nữa, anh cảm thấy cũng có lỗi nên nhẹ nắm lấy tay của cô xoa xoa, đây là lần đầu tiên Lục Dạ Hàn hành động dịu dàng với con gái như vậy.
“Tôi xin lỗi làm đau cô rồi.”
Diệp Tâm Ngữ cũng không để bụng lắm, dù gì anh cũng mới giúp cô thoát khỏi tên mập ú kia, cô cũng nên mang ơn anh.
“Không sao, tôi phải sang bên kia rồi, anh làm gì thì làm đi.”
Lục Dạ Hàn đưa tay của mình ra, sao anh lại kích động như vậy chứ, lúc này người của Diệp thị cũng đến, Bạch Sinh Liên khoác tay Diệp Hoài An cùng Diệp Thiến Thiến đi vào bên
trong sảnh một cách hiên ngang, có lẽ bây giờ bọn họ đang tự tin lắm rồi, cứ nghĩ mọi chuyện đều đã thành công sao?
“Đến rồi.”
Diệp Tâm Ngữ nhanh như chớp liền đế ý thấy bọn họ cùng đi vào cô chỉnh sửa lai măt na.