Bạch Sinh Liên cùng Diệp Thiến Thiến đi vào khiến ai cũng chú ý đến, có cần phải lộng lẫy như vậy không, thành tảm điếm ánh nhìn không phải vì vẻ bề ngoài hay vì thành tích của họ, mà vì hai mẹ con của Bạch Sinh Liên nhìn chắng khác gì hai cây đèn bảy màu.
“Nhìn họ kìa, ăn mặc thật kỳ quặc.”
“Nghe nói người đàn bà đó và Diệp gia có quan hệ là anh chồng và em dâu, sao nhìn họ có vẻ thân mật quá vậy?”
Diệp Thiến Thiến liền nhìn thấy Lục Dạ Hàn, tâm tư của cô vẫn còn hướng về anh, cỏ ta liền đi tới bẳt chuyện với Lục Dạ Hàn, Bạch Sinh Liên khoác tay Diệp Lăng đi chào hỏi những người ở đây.
“Lục thiếu, lâu rồi không gặp.”
Diệp Thiến Thiến nhẹ cúi đầu chào anh, Lục Dạ Hàn nhìn thấy Diệp Thiến Thiến anh lại nhớ tới Diệp Tâm Ngữ ở nhà, không hiếu sao lại bực mình khi thấy cô ta, lúc trước anh còn định lấy cô ta thay vì Diệp Tâm Ngữ nữa chứ, giờ nghĩ lại chọn Diệp Tâm Ngữ thay vì Diệp Thiến Thiến quả là sự lựa chọn đúng.
“Lục thiếu., chị hai của em có làm phiền anh hay không?”
Thấy Lục Dạ Hàn không đế ý trong lòng cô ta khó chịu, nhưng vẫn kiên nhẫn muốn bắt chuyện với anh, Lục Dạ Hàn nhìn cách ăn mặc của Diệp Thiến Thiến trỏng thật buồn nôn, vừa lòe loẹt vừa phản cảm vô cùng.
“Cô ấy không làm phiền tôi, nhưng cô hiện tại đang làm phiền tôi đấy.”
Câu nói của Lục Dạ Hàn làm Diệp Thiến Thiến bị biến sắc, cô ta liền nghĩ ra một chiêu, ôm lấy cánh tay của Lục Dạ Hàn đế phần ngực của cỏ ta chạm vào cánh tay của anh, Lục Dạ Hàn liền quay sang ánh mắt hình viên đạn, anh thô bạo đấy cô ta ngã.
“Loại đàn bà không có liêm sỉ như cô thua chị của cô gấp ngàn lần”
Lục Dạ Hàn mặc dù khỏng thích Diệp Tâm Ngữ, nhưng cô vẫn hơn cái loại người chỉ biết quyến rũ đàn ông như Diệp Thiến Thiến, lúc đầu nhìn còn thấy tử tế nhưng càng lúc càng lộ rõ bản tính của mình, đại sư nói cũng đúng nếu anh va vào cô ta sẽ mang đại họa sát thân quả thật với tính cô ta không gặp đại họa sát thản mới lạ.
“Lục thiếu, anh làm người ta ngã đau đấy.”
Bạch Sinh Liên thấy con gái mình bị Lục Dạ Hàn xô ngã liền nóng ruột chạy tới đỡ, Diệp Hoài An cũng nhìn thấy liền đi tới cúi chào với Lục Dạ Hàn, mặc dù ông ta hiện tại có vai vế là cha vợ của anh nhưng vẫn phải kiêng nể trước anh.
“Lục thiếu, đến sớm vậy ạ.”
Lục Dạ Hàn nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, anh cũng có chút nế Diệp Hoài An vì dù sao ông ta cũng là cha vợ của anh, nếu anh cứ lơ như vậy thì người khác nhìn vào sẽ cười anh.
“Diệp lão gia/
Lục Dạ Hàn liền cúi đầu lễ phép với ỏng, từ xa Diệp Tâm Ngữ đã nhìn thấy họ nhưng cô không đến gần, cô cần giữ khoảng cách kẻo bị phát hiện thân phận sẽ bể kế hoạch của cô.
“Hừ, cũng biết bênh vực cho tôi nhỉ?”
Diệp Tâm Ngữ nghe được những lời nói của anh khiến lòng cô vui lên, cô nhẹ mỉm cười hài lòng, tuy ở nhà không thích lại còn gây chuyện với cô, nhưng ở đây không thuận theo người khác kể xấu gì cỏ cả.
“Diệp Thiến Thiến cũng vừa lắm, dám quyến rũ chồng tôi à.”
Diệp Tâm Ngữ thỏa mãn nhìn Diệp Thiến Thiến bị Lục Dạ Hàn xô ngã lăn ra đất, cô vẫn tiếp tục quan sát họ.
“Lục thiếu, Tâm Ngữ nhà tôi có làm phiền đến cậu không hay có phá phách gì không ạ?”
Bạch Sinh Liên đấy Diệp Hoài An ra một bên đế dò la tin tức của Diệp Tâm Ngữ, ngoài mặt thì tỏ vẻ quan tâm nhưng thật ra bà ta không có quản lý cô được và cũng không có thông tin của Diệp Tâm Ngữ, bà ta chợt cảm thấy trong lòng hoài nghi khó tả.
“Vợ tôi cô ấy rất ngoan, không có chuyện phá hay quậy, cứ yên tâm.”
Bạch Sinh Lièn liền thấy sượng người, trong lòng có cảm giác gì đó len lỏi, không lẽ Lục Dạ Hàn thật sự yêu thương Diệp Tâm Ngữ đến vậy sao, rõ ràng trước khi cưới còn chán ghét đòi hủy hôn, bây giờ lại quay qua yêu thương, nếu vậy Diệp Tâm Ngữ quả là có phúc phần rồi.
“Lục thiếu…. Tâm Ngữ có làm gì sai mong cậu bỏ qua.”
“Tôi bận rồi, không rảnh tiếp chuyện với các người.”
Lục Dạ Hàn nói rồi bỏ tay vào túi quần rồi hiên ngang rời đi, Diệp Thiến Thiến đã nghe được những lời nói của Lục Dạ Hàn mà máu sôi cả lên, người được Lục Dạ Hàn yêu thương và bảo vệ phải là cô mới đúng.
“Tại sao lại là Diệp Tâm Ngữ, cái con khốn dám cướp tất cả của tao.”
“Thôi con bỏ đi, ờđảy còn rất nhiều thiếu gia công tử, cần gì hắn ta chứ nhìn bộ dạng tự cao của hắn kìa.”
Bạch Sinh Liên không muốn con gái mình buồn bực nên đành dỗ ngọt Diệp Thiến Thiến, quả thật đế cho Diệp Tâm Ngữ vào Lục gia là sai lầm của bà ta, nếu ra tay trừ khử cô từ đầu thì có lẽ mọi chuyện đã không đi tới ngày hôm nay rồi.
Lục Dạ Hàn đi tới vỗ nhẹ vai của Diệp Tâm Ngữ, tay nâng ly rượu đưa lại chổ cô, Diệp Tâm Ngữ b.i anh làm cho giật mình vấp tà váy ngã, nhưng may anh nhanh tay giữ lấy eo của cô, cảnh tượng trước mắt khiến mọi người bắt đầu đố dồn vào họ.
“Không sao chứ?”
Khoảnh khẳc này như dừng lại vài giây, phía trước đối phương là một cảnh tượng thật đẹp, giây phút ấy cứ như ngưng đọng lại vậy, hiện tại chỉ có họ không có ai trong mât hai người nữa, Lục Dạ Hàn đột nhiên cảm giác trái tim mình đang đập liên hồi, cả Diệp Tâm Ngữ cũng vậy.
“Tôi., không sao.”
Diệp Tâm Ngữ khẽ đấy anh nhẹ ra, cả hai bắt đầu rơi vào trạng thái ngượng ngùng, cảnh tượng này rơi vào mát của Diệp Thiến Thiến, cô ta bắt đầu liếc mắt về phía cô gái đứng đối diện Lục Dạ Hàn.
“Cô ta là ai vậy?”
“Nhìn lạ quá, mẹ cũng không biết.”