Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Lục Thiếu Chỉ Yêu Cô Vợ Ngốc - Diệp Tâm Ngữ

Buổi lễ kí kết cũng tới, Lục Dạ Hàn muốn cho người trang điểm cho cô thật lộng lẫy đế cùng anh đến buối tiệc, nhưng diệp Tâm Ngữ lại không chịu ngồi yên bởi vì cô sợ một khi trang điếm sẽ bị lộ thân phận ngay, Lục Dạ Hàn cũng hết cách nên anh đành lấy một cái mặt nạ đeo lên cho cô.
“ốn rồi đấy, đừng tháo ra biết không?”
Lục Dạ Hàn lúc này mới giật mình, sao lại có thế giống Trương Tiếu Mỹ đến như vậy, nhìn cô trong bộ trang phục lộng lẫy này,anh liền có cái nhìn khác về cô, nếu gương mặt cô ưa nhìn một chút chắc sẽ không thua kém gì Trương Tiểu Mỹ.
“Em có chị em sinh đôi hay không? nhìn giống một người quen của anh lắm.”
Lục Dạ Hàn khẽ véo mũi của cô, Diệp Tâm Ngữ giật thót tim một cái, không lẽ anh nhận ra cỏ giống Trương Tiểu Mỹ rồi sao? Cũng may là gương mặt của cô không bị tấy trang nếu không mấy lớp mụn và nám giả của cô cũng bị bay hết rồi, Lục Dạ Hàn nắm tay cô.
“Luyện lại một chút nhé/
Lục Dạ Hàn mở nhạc lên, tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương vang lên, Diệp Tâm Ngữ từng bước đi uyến chuyến nhờ có sự dìu dắt của Lục Dạ Hàn, anh ôm lấy eo của cô điều khiển từng nhịp điệu của cô, cả hai như hòa quyện vào nhau tạo nên khung cảnh lãng mạng.
“Tốt lẳm, lát hãy thể hiện hết mình nhé, anh tin tưởng ở em.”
Buôì lề ký kết của tập đoàn Lục thị và tập đoàn BK cũng diễn ra hết mức suôn sẻ, Diệp Tâm Ngữ cùng Lục Dạ Hàn sánh đôi với nhau tiến ra sảnh lớn, phu nhản Marie vừa nhìn thấy hai người liền bỏ việc bàn giao ở bên kia liền đi tới chỗ hai người, hôm nay nhìn Diệp Tâm Ngữ bà suýt không nhận ra bởi vì cô đeo mặt nạ nèn không nhận ra cô, nhưng điều này đã khiến cô nối bật hơn trong buổi tiệc.
“Qúy cồ đây sao lại đeo mặt nạ, chắc là muốn che đi vẻ ngoài xinh đẹp của mình đúng không?”
“Lục chủ tịch quả là xem vợ như bảo bối ngay cả nhìn mặt cũng không cho nhìn.”
Mọi người bắt đầu bàn tán về nhan sắc của Diệp Tâm Ngữ, mặc kệ người ta nghĩ gì anh không muốn người khác nhìn thấy gương mặt của cô, anh muốn bảo vệ cô cũng như bảo vệ danh tiếng của anh, tuy hơi khác người một chút nhưng cũng xem như là điểm nhấn cho cồ nổi bật giữa những quý bà quý cô ở đây.
“Phu nhân Marie, chúng tôi muổn thực hiện lời hứa/
Phu nhân Marie tỏ vẻ rất mong đợi, tiếng nhạc du dương vang lên, các cặp đôi cũng bắt đầu nắm tay nhau hòa theo điệu nhạc, Lục Dạ Hàn quỳ gối xuổng trước mặt Diệp Tâm Ngữ anh đưa tay ra mời cỏ nhảy, Diệp Tâm Ngữ nhẹ nắm váy rồi nhún một cái nhẹ nhàng đưa tay đặt vào lòng bàn tay của anh.
Ánh đèn gọi theo bóng dáng của hai người, phải nói là họ kết hợp rất điêu luyện, Lục Dạ Hàn dẫn dắt cô hòa theo điệu nhạc uyển chuyển, họ như công chúa và hoàng tử bước ra từ truyện cố tích vậy, phu nhân Marie cảm giác được thời gian tươi đẹp của bà và chồng quay lại, cảm giác lần đầu tièn ông mời bà khiêu vũ và cũng chính vào lúc đó bà biết yêu là gì.
“Ông ơi… bây giờ ông đang ở đó hạnh phúc lắm đúng không? Tôi đã được cảm nhận lại cảm giác thời niên thiếu rồi, tôi nhớ ông lắm.”
Lục Dạ Hàn nói khẽ vào tai của Diệp Tâm Ngữ.
“Ôm chặt vào, anh bế em lên.”
Diệp Tâm Ngữ liền ngoan ngoãn ôm chặt lấy cố của anh, Lục Dạ Hàn liền bế cô lên xoay mấy vòng, chiếc váy của cô nhưng một cánh hoa đang nở ra tạo nên một bức tranh vô cùng lãng mạn, khiến những người xung quanh không thế rời mắt được, thật sự quá đẹp quá hạnh phúc khiến ai cũng phải mở mang tầm mắt.
Lục Dạ Hàn khẽ đỡ cô xuống, gương mặt tiến sát lại gần cô, cảm giác như sắp hỏn đến nơi thì Lục Dạ Hàn nhẹ buông cỏ ra, Diệp Tâm Ngữ cứ chờ đợi anh giây phút lãng mạng này nhưng anh khỏng làm điều đó, bởi vì tâm anh mách bảo anh đối tốt với cô chỉ là trách nhiệm của một người chồng chứ tim anh hoàn toàn không thuộc về cô.
Tiếng vổ tay reo hò vang lên, mọi người đều rất thích màn trình diẻn vừa rồi của hai người.
“Tuyệt quá, tôi sáp khóc rồi này, nhìn năng lượng của hai người truyền đạt cho nhau rất giống tôi và chòng thời trẻ.”
Phu nhản Marie đi tới ôm lấy Diệp Tâm Ngữ và Lục Dạ Hàn vào lòng, bà nắm tay Diệp Tâm Ngữ một lúc sau đó liền đưa cho cô một sợi dây chuyền trên cố của mình cho cô, Diệp Tâm Ngữ rất bất ngờ cô thật sự không dám nhận một thứ quý giá như vậy.
“Con không dám nhận, người giữ lại đi.”
Diệp Tâm Ngữ xua tay lắc đầu, nhưng ánh mắt hiền dịu của bà đã thuyết phục cô nhận lấy nó, Lục Dạ Hàn cũng gật đầu đồng ý để cô nhận lấy sợi dây chuyên.
“Nhận lấy đi, coi như là quà gặp mặt của tôi tặng cho cô.”
Diệp Tâm Ngữ nhận lấy sợi dây chuyền, khi đưa lên cao ánh đèn trân soi gọi quá nó tạo thành một tia sáng lung linh tuyệt hảo, Lục Dạ Hàn cằm sợi dây chuyền đeo lên cổ của cô.
“Đẹp lắm, em rất hợp với nó.”
Lục Dạ Hàn khẽ hôn lên trán của cô một cái đế cho phu nhân Marie thấy rằng tình yêu của anh dành cho Diệp Tâm Ngữ, thật ra đây không phải là anh cổ diến cho bà thấy họ hạnh phúc mà thật ra không hiếu tại sao anh lại hành động như vậy nữa.

Sau buổi lể đó cả hai cũng nhanh chóng quay về nước, vì Lục Dạ Hàn vẫn còn bận bịu rất nhiều việc ở công ty, anh không an tâm giao cho nhân viên nên đành phải về sớm hơn dự định, biết Diệp Tâm Ngữ buồn nhưng biết làm sao được không lẽ bây giờ đế cô ở lại đây anh về một mình sao?
Máy bay cũng hạ cánh, Diệp Tâm Ngữ xách hộ Lục Dạ Hàn mấy cái túi đồ cả hai cùng đi ra xe quay về Lục gia, vừa tới cửa đã thấy Lục phu nhân và Lục lão gia ở trong nhà, hai người định sang nhà thăm vợ chồng Lục Dạ Hàn và Diệp Tâm Ngữ nào ngờ lại không có nhà.
“Tâm Ngữ lại đây nào!”
Lục phu nhân nhìn thấy Diệp Tâm Ngữ liền dang tay đón cô, mẹ chồng con dâu gặp nhau như mấy năm chưa gặp vậy, Lục Dạ Hàn gửi mấy món quà cho Lục lão gia và Lục phu nhân, anh đã tuyến chọn mấy món mà ỏng với bà thích mua về một vài món quà với số lượng lớn.
“Hai đứa mới đi đâu vậy hả?”
Lục phu nhân ôm Diệp Tâm Ngữ trong lòng đê’ thỏa nỗi nhớ nhung mấy ngày hôm nay, đúng là sắc mặt của cô tươi tỉnh hơn lúc trước đo được Lục Dạ Hàn chăm nom kỹ nên da dẻ cũng hồng hào trắng mịn lại.
“Tụi con đi Pháp hai ngày nay rồi, mẹ đến khi nào vậy cũng vừa đúng lúc tụi con về quá.”
Lục Dạ Hàn mở hộp quà ra sau đó tặng cho Lục phu nhân, bà không mấy quan tâm đến mấy món đồ này, nhưng mà cũng là
chút lòng thành của con trai cho nên Lục phu nhân mỉm cười nhận lấy.

Nhấn Mở Bình Luận