Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Lục Thiếu Chỉ Yêu Cô Vợ Ngốc - Diệp Tâm Ngữ

Diệp Tâm Ngữ hét toáng cả lên, đã là gái một con rồi mà cô
vẫn còn giữ được vẻ con gái của mình cảm giác không khác gì lần đầu của cả hai, Diệp Tâm Ngữ giao toàn quyền kiếm soát và chủ động cho anh, cỏ tuy lúc đầu có hơi khó chịu nhưng sau đó cũng dần thoải mái hơn, cô nhẹ nhàng ôm lấy anh cùng anh hòa theo nhịp điều tình yêu của hai người.
Hôm đó Diệp Tâm Ngữ phải chịu sức lực siêu phàm của Lục Dạ Hàn, hết lần này đến lần khác, cái eo của cô như muốn lìa ra khỏi thân xác, Lục Dạ Hàn đúng là tên cầm thú, anh hành hạ thể xác của cô khiến cô không nghỉ ngơi được bao nhièu lại tiếp tục.
Thấy cô cũng mệt rồi nên anh đành kiềm chế lại ôm cô vào lòng khó chịu vô cùng, nhưng đã ba lần rồi mà vẩn chưa thỏa mãn anh đúng là sức trâu bò mà, Diệp Tâm Ngữ phải đàu hàng chịu thua và đi ngủ trước bỏ mặt anh trằn trọc cả đêm quay tới quay lui.
‘Tâm Ngữ, em ác thật đó, giúp rồi thì giúp cho đến nơi đến chốn chứ.”
Anh nhìn Diệp Tâm Ngữ ngủ say không dám làm gì chỉ có thế ôm lấy cô từ phía sau rồi cũng dần chìm vào giấc ngủ, ngày hôm sau, Diệp Tâm Ngữ tỉnh dậy ngay lập tức cơn đau đớn ở phía dưới bắt đằu truyền đến cỏ hận không cho Lục Dạ Hàn một trận vì cái tội hành hạ cỏ ra nông nối này.
“Bà xã đêm qua vất vả rồi, ăn sáng đi nào.”
Lụ Dạ Hàn giúp cô thay quần áo rồi bế cô đi xuống phòng bếp dùng bữa, cô không thèm để ý đến anh, giận vì bị anh hành cả đèm bây giờ muốn lấy đồ ăn ngon ra dụ dổ cô sao?
“Không ăn!”
Lục Dạ Hàn bày món ăn ra bàn, anh chống cằm tươi cười nhìn cô giận dổi, đúng là đáng yêu thật đấy.
“Không ăn? Vậy… ăn anh thì sao?”
Lục Dạ Hàn nhếch môi cười nham hiếm, cô đưa tay đấy mặt anh đi chỗ khác, đúng là biết cách trêu người ta mà, Diệp Tâm Ngữ nhớ lại chuyện đêm qua hai má bắt đầu đỏ ửng lên, cơn đau phía dưới lại truyền đến.
“Đau sao?”
Lục Dạ Hàn thấy sắc mặt của cô không tốt liền đưa tay vuốt ve xoa xoa vùng bụng của cô, Diệp Tâm Ngữ bĩu môi quay mặt đi hướng khác.
“Xin lỗi bà xã, anh không dám nữa, ngoan ăn chút gì đi!”
Diệp tâm Ngữ thấy anh cũng hối lỗi rồi nên cỏ tạm bỏ qua cho anh lần này, nhưng cô đâu biết được tên này chỉ giả vờ thôi chỉ cần có cơ hội là cô sẽ bị ăn thịt ngay, Diệp Tâm Ngữ mà ở riêng với Lục Dạ Hàn chắc không có ngày nào được nghỉ ngơi đâu.
Sau khỉ ăn xong, Lục Dạ Hàn cho cô nghỉ ngơi đến khi cơn đau không còn nữa anh liền đưa cô đi mua sắm cho tinh thẫn thoải mái hơn, Diệp Tâm Ngữ khoác tay Lục Dạ Hàn ung dung đi mua sắm lúc này đi ngang tiệm váy cưới Diệp Tâm Ngữ nhớ lại cái đám cưới tiền tỷ năm đó của cô và Lục Dạ Hàn.
Tuy long trọng đấy nhưng không có chút cảm xúc nào, thật
muốn mặc váy cưới thêm một lần nữa và từng bước từng bước tiến lại gần anh, Lục Dạ Hàn lúc này xách trên tay mấy giỏ đồ đi tìm cô, chân ngắn nhưng sao lại đi nhanh đến vậy mới đó mà đi đâu mất rồi.
“Tâm Ngữ.”
Lục Dạ Hàn xoay tới xoay lui đi tìm cô, đi một đoạn cuối cùng cũng tìm ra cô, Diệp Tâm Ngữ đang đứng trước tiệm váy cưới ngắm những bộ váy lung linh bày ra trước cửa.
“Sao vậy?”
“Đẹp quá.”
Thấy cô mẽ như vậy Lục Dạ Hàn vốn chiều vợ cho nên anh liền nắm tay cô đi vào bên trong mua ngay bộ váy đó, anh mua thêm một bộ vest trắng.
“Tâm Ngữ, hay là mình tố chức đám cưới lại đi!”
Lục Dạ Hàn đột nhiên yêu cầu làm cô khá bất ngờ nhưng ngay sau đó liền đồng ý, đúng là chỉ có Lục Dạ Hàn hiếu ý cồ nhất.
Lục Dạ Hàn và Diệp Tâm Ngữ nhanh chóng thay quần áo, sau khi trang điếm và thay đồ xong, Diệp tâm Ngữ bước ra từ phòng thay đồ với vẻ ngoài cực kỳ lung linh, Diệp Tâm Ngữ tuy đã là gái một con nhưng nhìn cô vẫn còn sức sống của một thiếu nữ tuổi hai mươi đấy chứ, nhìn lại năm đó và bây giờ thật khác xa, cái váy tuy không được đắt tiền như cái váy năm đó nhưng lại rất tôn lên dáng vẻ của nó.
Lụa đẹp vì người mới đúng, Lục Dạ Hàn bị cô làm đứng hình mất vài giây, phải nói là vợ anh đẹp nhất khỏng ai có thế sánh bằng cô, Lục Dạ Hàn liền bước tới nhẹ quỳ gối xuống đưa tay ra.
“Cô Diệp có đồng ý làm vợ tôi không?”
Giọng của anh trầm ấm nói, lúc này cả tiệm váy cưới đều ngưỡng mộ họ nhìn họ cứ như mới cưới vậy, ai mà có ngờ họ đã cưới được 5 năm rồi.
“Không đồng ý.”
“ơ này kì vậy!”
Lục Dạ Hàn liền xụ mặt, đang lãng mạn mà cô phũ thật đấy, Lục Dạ Hàn liền bế cô ra ngoài để cô ngồi lên xe moto của mình, anh nhanh chóng phóng ga đi tới một nơi, chỉ có Lục Dạ Hàn hiếu ý cô, anh đưa cô đến một nơi đó là lễ đường, nơi này có chúa chứng giám cho tình yêu của hai người, tuy không có ai chứng kiến cả chỉ cần anh biết cô biết có trời có đất biết là quá đủ rồi.
Lục Dạ Hàn dừng xe tại một nhà thờ, nơi này rất lớn và khang trang, anh bước xuổng xe sau đó bế Diệp tâm Ngữ đi vào trong, cả hai bắt đầu nghi lễ của buối lễ thành hỏn, Lục Dạ Hàn không biết đã chuấn bị từ khi nào, trên tay anh xuất hiện một cái hộp nhỏ bên trong là một chiếc nhẫn kim cương rất có giá trị.
Đúng vậy, mục đích của anh đưa cô đi mua sắm thực ra đã nằm trong kế hoạch của anh chuấn bị sẵn sàng cả rồi, Lục Dạ Hàn quỳ gối xuống đưa chiếc nhẳn ra trước mặt cô.
“Diệp Tảm Ngữ, em có đồng ý bẽn anh cả đời này không?”

Nhấn Mở Bình Luận