Lục Ngạn từ trong nhà tắm bước ra. Vốn còn tưởng Lâm Huyền đi lấy thứ gì đó, nhưng anh ngồi ở bàn ăn đợi cô một hồi lâu vẫn chẳng thấy người đâu. Thế là Lục Ngạn bèn lên phòng tìm.
“Lâm Huyền?” Lục Ngạn vừa gõ cửa vừa nói.
Lâm Huyền đang ngồi trước cửa sổ, nghe thấy âm thanh bỗng ngoảnh đầu lại. Giọng nói này… là Lục Ngạn gọi cô sao?
“Sao thế?”
“Em nấu xong một bàn thức ăn rồi bỏ đi đâu đấy hả?”
Lâm Huyền mím môi, trong đầu thầm tìm cách ứng phó.
“Em no rồi, anh ăn trước đi.”
Lục Ngạn không tin vào lời cô nói cho lắm. Anh định bụng sẽ đẩy cửa đi vào, ai ngờ được cửa lại bị khóa. Lục Ngạn có chút đau đầu, anh nói: “Tối nay em không định để anh đi ngủ đấy à? Còn khóa cửa?”
Lâm Huyền lặng thin không nói tiếng nào. Tốt nhất là mấy ngày sau nữa cô cũng không cần phải gặp anh!
“Em không biết anh có chìa khóa dự phòng à? Ngoan, mô cửa đi.”
Lục Ngạn đợi câu trả lời từ phía Lâm Huyền nhưng rất lâu sau vẫn không có chút động tĩnh nào. Trong lòng Lục Ngạn bây giờ vô cùng buồn bực khó chịu. Thức ăn thịnh soạn ở dưới cũng chẳng khiến anh có chút hứng thú nào.
Lâm Huyền đóng cửa số lại đi đến bên giường. Ngoài cửa không có động tĩnh gì, Lục Ngạn chắc là vì mất kiên nhẫn mà rời đi rồi. ở Lục gia này nhiều phòng như vậy, anh cũng không đến mức phải ngủ ở sô pha đâu nhỉ?
Lâm Huyền ngả người nằm xuống giường, cả người trằn trọc rất lâu cũng không ngủ được. Cô định xuống bếp rót một cốc nước uống thì cảnh tượng ở trước cửa đúng là khiến cô mớ mang tầm mắt.
Lục Ngạn thế mà ngủ ở đây sao? Cô quả thật có chút không thể tin nổi vào mắt mình.
“Này, sao anh lại nằm đây?” Lâm Huyền ngồi xuống, lay lay cánh tay Lục Ngạn.
Người đàn ông trước mặt từ từ mở mắt, nhìn thấy Lâm Huyền ở trước mặt mình, ánh mắt bỗng hiện lên vẻ đáng thương.
“Anh biết buổi tối em sẽ rời khỏi phòng, vậy nên anh nằm chờ ở đây.”
Lâm Huyền nhướn mày, hiện tại không biết nên nói gì cho phải. Cô thật sự không thể nào lường trước được sự việc này. Lục Ngạn, một con người kiêu ngạo như vậy lại ngủ ở trước cửa phòng? ôi thật là không thể nào tin nổi.
“Em đờ người ra thế là sao? Nói gì đi chứ!”
“Em biết nói gì bây giờ? Anh nói xem trong nhà này nhiều phòng như vậy anh cứ phải chọn nơi này để ngủ à? Nền đất lạnh lắm đó.”
Lục Ngạn thở dài một hơi, sau đó xách chăn gối trực tiếp đi vào trong phòng. Đến khi Lâm Huyền hoàn hồn thì người đã ở bên trong rồi.
“Em làm sao vậy? Sao lại khóa cửa?”
“Anh rõ ràng biết nguyên nhân là gì, vì sao còn hỏi em?”
Một câu này của Lâm Huyền đúng thật đã khiến Lục Ngạn á họng. Anh đi đến trước mặt cô, trong lòng đấu tranh tư tưởng. Nếu như anh nói cho cô biết mọi chuyện, vậy chẳng phải sẽ liên lụy đến cô sao? Người đứng sau là anh trai cô Lâm Phong còn đỡ, nhưng nếu là người khác thì…
Lục Ngạn thở dài một hơi. Nhưng nếu anh không nói với cô thì chỉ sợ rằng cô sẽ ngày càng cách xa hơn nữa. Anh không muốn khiến cô hiểu lầm, anh lại càng không muốn cô gặp phải nguy hiểm.
‘Anh sẽ sớm giải quyết mọi chuyện. Đợi sau khi mọi chuyện kết thúc, anh nhất định sẽ nói tất cả cho em, thế nào?”
Lâm Huyền nhìn Lục Ngạn, nửa tin nửa ngờ nói: “Vậy còn Châu Phiến Ly thì sao? Cô ấy đến tìm anh làm gì? Hai người không phải…
Lục Ngạn cười nhạt, dáng vẻ vô cùng vô tội: “Em nghĩ đi đâu thế? Nhìn anh giống như sẽ để ý đến cô ta lắm à? Em chẳng lẽ đã quên khoảng thời gian anh tìm mọi cách để khiến em hồi tâm chuyển ý rồi à? Anh…”
“Được rồi được rồi. Anh không cần phải làm như mình vô tội lắm vậy.” Lâm Huyền quay người rời khỏi phòng, Lục Ngạn thấy vậy liền từ sau chạy theo.
“Này, không phải là em không tin anh chứ? Lâm Huyền…”
Lục Ngạn đi theo sau lưng cô. Anh không nghe thấy cô trả lời nên cũng không dám nói gì thêm, chỉ chăm chú quan sát từng hành động của cô.
“Anh nhìn em làm gì?” Lâm Huyền uống xong nước liền đi lên phòng. Lục Ngạn chạy nhanh theo cô, sợ sẽ lại một lần nữa bị chặn ở ngoài cửa.
Lâm Huyền nằm lên giường, cô quay người đưa lưng về phía Lục Ngạn. Uống nước xong khiến cổ họng của cô tốt lên một chút, cả cơ thể hiện tại đang từ từ chìm vào giấc ngủ.
Bổng, một vòng tay ôm cô từ phía sau khiến Lâm Huyền hơi ngạc nhiên. Cô định thần lại, quay người nhìn anh, còn chưa kịp nói gì đã bị anh cướp lời.
“Anh sai rồi.”
“Anh đừng nói mấy lời vô nghĩa đó với em. Em chỉ muốn biết chuyện gì đã xảy ra mà thôi.”
Lục Ngạn yên lặng không nói. Nếu cô biết được việc mà anh trai mình làm, rốt cuộc cô sẽ suy nghĩ ra sao đây?
“Thật ra… chuyện này bắt nguồn từ nhiều năm trước, có liên quan đến anh trai em, cũng có liên quan đến vụ hỏa hoạn năm đó cướp đi mạng sống của mẹ em.”