Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Lục Tổng, Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi!

 

Lâm Huyền về đến nhà. Sau khi nghe xong cuộc điện thoại kia với Lục Ngạn, lòng cô hiện tại nhẹ nhõm đi không ít.
“May mà không phải là anh trai, nếu không người ở giữa như mình thật khó mà sống nổi, đứng về phía nào rồi cũng bị coi là tội nhân.”
Lâm Huyền đi lên phòng, điện thoại trong túi bồng reo lên. Cô nhìn vào màn hình điện thoại, là Thẩm Linh gọi tới.
“Thấm Linh đúng không? Có chuyện gì thế?”
Cô gái bên kia thở ra một hơi. Có lẽ vì không gian hiện tại quá yên tĩnh khiến Lâm Huyền có thể nghe rõ tiếng thở dài ấy. Thấm Linh đang gặp chuyện gì buồn sao?
“Tôi sắp kết hôn rồi… Hôm đó cô có thế tới dự được chứ?”
Đầu Lâm Huyền ong ong, Thẩm Linh kết hôn rồi sao? Thật ra tuối tác của cô ấy cũng không nhỏ, nhưng mà nghe xong Lâm Huyền vẫn có hơi ngạc nhiên. Người kia có thế là cảnh Huyền Diệm đó nhỉ? Anh ta trông có vẻ thích Thấm Linh, nhưng quan hệ giữa hai người này luôn khiến cô đặt một dấu chấm hỏi to đùng ở giữa.
Chính là một loại cảm giác rất khó hiểu, cực kì khó hiểu nữa là đằng khác.
“Đối tượng là cảnh Huyền Diệm sao? Hai người…’1 Lâm Huyền ngập ngừng, chờ Thấm Linh giải thích cặn kẽ một chút.
“Là anh ấy. Cô có nhớ đêm hôm đó chúng ta uống rượu say không? Anh ấy đưa tôi về, sau đó chúng tôi…” Ngang đến đó, Thẩm Linh mím môi không nói nữa. Mà Lâm Huyền cũng hiếu giữa bọn họ xảy ra chuyện gì.
Nghe thấy trong giọng nói của Thấm Linh có chút không vui, Lâm Huyền bèn nói: “Thật ra tôi thấy anh ta cũng rất tốt. Chỉ có điều Thấm Linh à, nếu cô cảm thấy không ổn thì không cần phải kết hôn đâu. Chuyện hôn nhân là chuyện cả đời…”
Lâm Huyền thật lòng khuyên nhủ, cũng là vì cô thật sự coi Thấm Linh là bạn. Với tư cách là một người phụ nữ đã đi đến hôn nhân, cô thật sự mong muốn cô ấy sẽ hạnh phúc. Nếu như lãng phí thời gian vào một cuộc hôn nhân không như mong muốn, vậy thì thật là ngu ngốc.
Giống như chính bản thân Lâm Huyền vậy. Nếu như năm đó cô không mất trí nhớ, vậy thì có lẽ bây giờ Lục Ngạn đã sớm đá văng cô ra khỏi Lục gia rồi.
“Là một người bạn, tôi cũng chúc cô hạnh phúc với lựa chọn của mình. Nếu có chuyện gì thì cô có thể gọi điện tâm sự cùng tôi, tôi sẽ sẵn lòng đưa ra lời khuyên giúp cô.”
Thẩm Linh chỉ yên lặng một hồi lâu mà không đáp lời Lâm Huyền. Thật ra cô cũng rất băn khoăn về cuộc hôn nhân này của mình. Cô không biết cảnh Huyền Diệm có yêu mình không, hôn nhân đến từ trách nhiệm trước nay vốn đều không hạnh phúc.
“Cảm ơn cô, Lâm Huyền. Thật ra trước đó tôi cũng đã hỏi một người, cô ấy nói rằng tôi không nên kết hôn, nói rằng anh ấy không yêu tôi, có lẽ cuộc hôn nhân này sẽ khiến tôi đau khổ.”
Lâm Huyền cười nhẹ. Thì ra thứ mà Thấm Linh lo lắng lại là chuyện này. Lúc đầu nghe âm thanh mệt mỏi của cô ấy, cô còn tưởng là Thẩm Linh vì một lý do gì đó mà không muốn kết hôn cùng Cảnh Huyền Diệm, còn lo rằng cô ấy sẽ không hạnh phúc.
“Ra là vậy. Thẩm Linh à, cô yên tâm đi. Từ hành động của cảnh Huyền Diệm cho thấy trong lòng của anh ấy có cô, điều này tôi có thể nhận ra được.”
“Thật sự xin lỗi, tôi còn có việc, cúp máy trước nhé.”
Tút! Tút! Tút! Cuộc gọi kết thúc.
Lâm Huyền đặt điện thoại xuống bàn. cảnh Huyền Diệm và Lục Ngạn là chỗ thân thiết, chắc anh ấy cũng sẽ tới dự đám cưới nhỉ?
Cô nằm xuống giường nhắm mắt một lát. Trong đầu xuất hiện vô vàn suy nghĩ. Thẩm Linh chỉ vừa gặp cô được vài lần, vậy mà có thể không chút phòng bị nào tâm sự với cô. Trong lòng Lâm Huyền sớm đã coi Thẩm Linh là bạn, cũng rất vui vì cô ấy lấy được người mình yêu.
Cảnh Huyền Diệm kia bề ngoài thì có hơi cục súc một chút nhưng nhìn chung cũng ổn. Cho đến tận bây giờ, cô vẫn nhớ y nguyên câu nói mà cảnh Huyền Diệm nói với cảnh Khắc Liên.
“Ai cho em gọi cô ấy là Linh Linh? Nhớ kỹ, đây là chị dâu của em!”
Lâm Huyền lăn qua lăn lại trên giường. Đây là loại tình tiết bá đạo tống tài tuyên bố chủ quyền trong truyện ngôn tình sao? Mẹ ơi, quả thật khí phách chết đi được!
Lúc trời vừa chập tối thì Lục Ngạn mới về nhà.
Lâm Huyền đã nấu xong đồ ăn, chỉ đợi Lục Ngạn tắm rửa thay đồ nữa là có thế dùng bữa.
Khoảng gần ba mươi phút sau, Lục Ngạn từ trên tầng hai đi xuống. Anh mặc một chiếc áo phong mỏng và một chiếc quần thun màu đen thoải mái.
“Sắp tới là ngày kỉ niệm công ty thành lập được ba mươi năm, em cũng phải đến đó.”
Lâm Huyền có vẻ không hứng thú với việc này cho lắm. Cô nói: “Năm nào em cũng đến, em cảm thấy bữa tiệc này có chút nhàm chán. Hay là…” Bốn từ ‘để em ở nhà’ còn lại còn chưa nói xong thì Lâm Huyền đã bị Lục Ngạn xen ngang.
“Em là bà chủ, làm sao có thế không đến được? Lỡ như nhân viên lại nhân cơ hội này suy đoán lung tung về quan hệ của chúng ta thì sao?” Lục Ngạn chậm rãi nói.
Lâm Huyền bĩu môi, sau cùng không nói gì nữa mà yên tĩnh dùng bữa. Thật ra đến bữa tiệc đó cũng không có gì là không thể, nhưng cô lại không thích mấy kiểu xã giao của giới thượng lưu lắm.
Sau khi ăn tối xong, Lục Ngạn ra phòng khách xem ti vi. Chuyển kênh một hồi, lại vừa đúng lúc có một kênh đang chiếu bộ phim thanh xuân mà trước đó Lâm Huyền đóng.
Nghe nói thực tích những tập đầu của bộ phim này không tệ, sau vì mấy tin đồn của nữ chính mà tụt dốc không phanh. Nói là tụt dốc không phanh nhưng do với những bộ phim chiếu cùng thời điếm vẫn nhỉn hơi một xíu.
Lâm Huyền không quan tâm đến những chuyện này nhưng Lục Ngạn lại biết vô cùng rõ. Trước kia phim này chiếu, mỗi ngày Tân Hách đều báo cáo cho anh về những lời bàn luận trên mạng.
Lâm Huyền từ phòng bếp đi ra. Trên tay cô đang cầm một dĩa hoa quả, mắt nhìn chằm chằm màn hình ti vi.
“Anh thấy em diễn có tốt không?”
“Anh không biết đánh giá thế nào cả, thật ra xem để giải trí cũng ổn.”

Nhấn Mở Bình Luận